Chương 20: Trà xanh PK sen trắng

Chương 20:

Hàn Thành không nhịn được, mái tóc buông xuống ý cười đong đầy trong ánh mắt.

Nghiêm Gia Ngọc: ......

Nghiêm Gia Ngọc gian nan duy trì nụ cười trên mặt, "Điều đó không phải là không thể, là do tôi quá phụ thuộc vào anh ấy trước đây mà thôi."

"Ra thế." Trầm Thiến Sơ gắp cho cậu ta một con cua chưa bóc vỏ: “Vậy ngươi cần phải độc lập, tự mình tới thử bóc một cái nào.”

Nghiêm Gia Ngọc không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy, nhất thời xấu hổ, rất nhanh đó lại bật cười: “Tiểu Trầm, ngươi tức giận sao?"

“Ta tại sao phải tức giận?” Trầm Thiến Sơ không thèm để ý lời nói đó: “Ngươi lớn như vậy rồi còn không biết độc lập, ta cũng không phải cha mẹ của ngươi. Ta tức giận làm cái gì.”

Ai cùng ngươi nói về chuyện độc lập hay không độc lập!

"Phải không? Ta còn tưởng rằng ngươi tức giận khi nghe ta nói về chuyện trước đây tiểu Thành hay bóc cua cho ta."

"Điều đó không cần thiết." Trầm Thiến Sơ cười nói: "Anh ấy nhường ghế cho người già yếu, bệnh tật, tàn tật trên giao thông công cộng. Tôi có thể hiểu việc này là lẽ thường tình trong xã hội hòa bình hiện nay. "

Nghiêm Gia Ngọc: ...

" Việc này không giống. "Giọng điệu của Nghiêm Gia Ngọc không còn dịu dàng như trước: "Tiểu Trầm, nếu ngươi thực sự tức giận, hãy nói thẳng không cần phải chửi bới tôi như thế. "

Trầm Thiến Sơ sửng sốt, hắn khó tin trợn to hai mắt: " Ta? Ta chửi bới ngươi? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không bao giờ chửi bới người khác, ta luôn trực tiếp hỏi đối phương "ngươi cần mặt mũi nữa không" ? "

"Đương nhiên, ta không phải đang nói ngươi, ta chỉ là cho ngươi một cái ví dụ. Đương nhiên ngươi cần mặt mũi, ta biết, ngươi không phải là người không biết xấu hổ, ta chỉ thuận miệng nói thôi."

"Bất quá ngươi thật sự rất kỳ quái, tại sao ngươi luôn cảm thấy ta đang tức giận? Ngươi rất muốn ta tức giận sao? Nhưng tại sao ta phải tức giận? Khi ngươi tức giận, ngươi không thích ăn cua liền muốn Hàn Thành bóc cho ngươi. Đối với ngươi anh ấy không phải là người à? Ta tức giận ngươi không độc lập, hay là tức giận ngươi luôn hãm hại ta vu oan ta chửi bới? "

"Tôi không phải là người hay so đo tính toán. Ngươi yên tâm, mặc dù ngươi yếu đuối, lòng dạ hẹp hòi và không độc lập, nhưng ta sẽ không để ý. Tôi vừa có một bức thánh mẫu đồ nên tôi vẫn được tắm trong ánh sáng nhân từ của bà ấy, vì vậy chỉ cần không phải gϊếŧ người phóng hỏa, ta đều có thể lý giải ngươi. "

Nghiêm Gia Ngọc: ...

Nghiêm Gia Ngọc chưa từng gặp qua loại người này, nhất thời hai mắt đỏ lên: " Ta không có, ta chỉ muốn anh ấy bóc cho ta con cua mà thôi, ngay cả khi anh ấy không muốn, tại sao ngươi lại nói như vậy với ta? "

Hắn vẻ mặt vô tội: " Ngươi làm sao vậy, giận tôi đúng không? Tất cả là lỗi của tôi, ngươi đừng như vậy. "

Hắn nói xong, nước mắt rơi xuống, từng giọt một, trong suốt như pha lê.

Hắn quay đầu nhìn Hàn Thành, nước mắt lưng tròng kể lể: "Có phải tôi đã làm sai chuyện gì không? Chỉ là tôi cảm thấy cậu ấy không quá thích ăn. Gia Ngọc sống mấy năm bên nước ngoài mà không ăn một con cua có thể thấy rằng cậu ấy không thích. Nhưng khi về nước lại kêu anh bóc hộ còn làm phiền anh như vậy? Cậu ấy không thông cảm cho anh? Bóc cua khó như vậy sao? Có phải tôi đã làm tổn thương cậu ấy vì quá quan tâm đến anh không? Tôi đã sai, tôi không biết mình nói năng nặng lời như thế nhưng tôi là lo cho anh mà. "

Nghiêm Gia Ngọc:? ? ?

Nghiêm Gia Ngọc khϊếp sợ nhìn hắn, không ngờ hai mắt đỏ bừng, trực tiếp khóc! Còn vu hãm ngược lại cậu ta!

Đây là Bạch Liên Hoa hàng thật giá thật! ! !

Đâyb là trong truyền thuyết vô tội Bạch Liên Hoa! !

Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy mình sắp khóc tới nơi, cậu ta rõ ràng không phải có ý như vậy! Hắn như thế nào lại không thông cảm cho Hàn Thành! ! Còn nữa vì sao nói chuyện một hồi liền thành cậu ta không thích ăn cua! !

Nghiêm Gia Ngọc hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận chính mình không thể khóc bây giờ!

Hàn Thành sững sờ trước sự xuất hiện điềm đạm đáng yêu của Bạch Liên Hoa nhỏ bé đáng thương Trầm Thiến Sơ này, nếu không biết bản chất của hắn là cái dạng gì, y đều thực hoài nghi đây thực sự bông sen trắng đυ.ng cái là rơi lệ.

“Không có việc gì, không phải lỗi của em, sao em lại khóc.” Y dịu dàng dỗ dành, lấy khăn giấy khác lau nước mắt cho Trầm Thiến Sơ.

Ngô Dương thấy vậy, lập tức trả lời: "Đúng vậy, Tiểu Trầm, đừng khóc, Gia Ngọc không có ý đó, sao em ấy có thể trách cậu được? Đúng không Gia Ngọc, em không trách tiểu Trầm đúng không?"

Nghiêm Gia Ngọc :. ..Tất nhiên hắn không đáng trách, mà hắn đáng ghét!

Hoa sen trắng này do đâu mà có! Gốc rễ của hắn ở đâu? Cậu ta nhất định phải nhổ cái gốc của đóa sen trắng này! Khỏi cho nó tái sinh đoạt nam nhân của cậu ta! Phải bình tĩnh lại!

“Đương nhiên là không rồi.” Nghiêm Gia Ngọc cười: “Ta còn tưởng rằng cậu ấy trách tôi.”

“Ai nha, đều là hiểu lầm thôi mà.” Ngô Dương giảng hòa: “Tiểu Trần, cậu có nghe thấy không, Gia Ngọc không trách cậu, đừng khóc. ”

Trầm Thiến Sơ rụt mũi hai lần trước khi phát ra một tiếng“ ừm ” cực kì yếu ớt.

Hàn Thành suýt chút nữa cười ra tiếng, tiếp tục giúp hắn nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Tôi vẫn còn muốn ăn cua.” Trầm Thiến Sơ thì thào.

“Được rồi.” Hàn Thành cười nói, “Em ăn chừng nào tôi bóc chừng đó.”

“Trầm đệ đệ, ngươi quá không độc lập đi.” Nghiêm Gia Ngọc nói.

“Cậu ấy nói hãy để tôi độc lập.” Trầm Thiến Sơ nhìn Hàn Thành.

Hàn Thành cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu hồ ly này: “Không cần như vậy, khi tôi không ở bên cạnh em mới phải cần độc lập.”

Trầm Thiến Sơ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Gia Ngọc: “Anh ấy không cho tôi độc lập.”

Nghiêm Gia Ngọc:! ! !

“Chính ngươi không có chủ kiến sao?”

“Tôi sợ anh ấy khó chịu.” Trầm Thiến Sơ ôn nhu đáp: “Ta không phải vừa mới nói, ta rất quan tâm anh ấy, cho nên nếu ảnhkhông thích, ta sẽ không làm. “

"Ngươi thật biết lấy lòng người khác.”

“Cậu ấy nói tôi lấy lòng anh.” Trầm Thiến Sơ quay đầu nhìn về phía Hàn Thành.

“Không sao cả.” Hàn Thành nhẹ giọng nói: “Tôi cũng sẽ lấy lòng em nha, bây giờ tôi sẽ bóc cua cho em.”

Trầm Thiến Sơ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Gia Ngọc: “Anh ấy nói muốn lấy lòng ta, chúng ta thế này, người xưa kêu là để làm vừa lòng nhau. "

Nghiêm Gia Ngọc gần như tức giận tới muốn thăng thiên: " Thật sao? Vậy tại sao ngươi không bóc cua cho anh ấy? Ngươi chỉ việc há mồm đợi ăn, ngoài miệng còn hoạt động ra thì tay cái gì cũng không làm. "

Trầm Thiến Sơ quay đầu lại, còn chưa kịp nói gì, Hàn Thành đã nhét vào trong miệng hắn miếng thịt cua: "Ngoan ngoãn ăn của em đi, ta không ăn cua, em tự mình ăn đi. "

Trầm Thiến Sơ chậm rãi nhai miếng thịt cua trong miệng, ăn xong chậm rãi nói: “Vậy tôi đây sẽ bóc một con tôm cho anh.”

Hắn chọn một con tôm, bóc vỏ cẩn thận rồi chấm vào nước sốt. Rồi còn uy tơi bên miệng Hàn Thành “A, há miệng nào .”

Hàn Thành thụ sủng nhược kinh, yên lặng há miệng.

Trầm Thiến Sơ giương mắt nhìn y trong vẻ mặt mong chờ: “Ăn ngon không?”

“Ngon.”

“Cái tôi bóc cho anh ngon hơn bình thường sao?”

Hàn Thành gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi đây liền bóc thêm cho anh một con."

Hàn Thành:… Đây thực sự là một phúc lợi hiếm có khó tìm.

Ngô Dương cùng Duẫn Minh Diệu đều sợ đến ngây người, không ngờ bữa ăn tối nay lại phát triển ra như thế.

Duẫn Minh Diệu cúi đầu và gửi tin nhắn WeChat: [Ngươi cảm thấy bạn trai nhỏ của lão Hàn thế nào? 】

Ngô Dương: 【Rất mẹ nó ngọt ngào, dễ thương, xinh đẹp ngọt ngào, ta thích, Lão Hàn, ngươi tìm ở đâu, có huynh đệ không? Giới thiệu cho ta một người đi. ]

Duẫn Minh Diệu: ...

Duẫn Minh Diệu im lặng liếc nhìn người bạn tốt thập phần thèm thuồng cẩu lương này, cảm thấy hắn uổng công làm gay bao năm, quá thẳng nam đi.

Anh đã suy nghĩ như thế này khi nhìn thấy Trầm Thiến Sơ uy Hàn Thành một con tôm luộc, sau đó quay đầu lại nói với Nghiêm Gia Ngọc trông vẻ mặt cực kì ngây thơ vô (số) tội: " Gia Ngọc ca ca, tôi làm như này đúng chưa? Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi thật tốt."

Nghiêm Gia Ngọc: ...

Nghiêm Gia Ngọc đứng dậy và lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh.

Bữa cơm này cậu ta nuốt không trôi, tức quá mà!

Trầm Thiến Sơ nhìn cậu ta rời khỏi chỗ ngồi: "Nha" một tiếng, hỏi Hàn Thành: " Tại sao cậu ta lại rời đi ? Tôi lại làm sai điều gì sao? Cậu ta lại tức giận sao?"

Nghiêm Gia Ngọc suýt vấp ngã.

“Tôi không tức giận!” Cậu ta tức giận hét.

Trầm Thiến Sơ gật gật đầu, nhìn Hàn Thành, "Cậu ta không tức giận, là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết."

Hắn mới là người hù cậu ta xém chết á.

Hàn Thành nhìn vẻ mặt bông sen trắng thanh thuần nhu nhược của Trầm Thiến Sơ, đây thật sự là một cái tài năng chết tiệt!

Duẫn Minh Diệu không khỏi nhìn Trầm Thiến Sơ, khẽ lắc đầu, anh thật sự không thể đoán trước được, thật đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo, sau gương mặt dịu ngoan đó là một tiểu hồ li chính hiệu, hắn với Nghiêm Gia Ngọc đấu nhiều hiệp như vậy, thế nhưng cậu ta chưa chiếm được tiện nghi lần nào, lợi hại!

**********************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sơ Sơ: Cảnh khóc của ta không bao giờ xấu.

Sơ Sơ: So cái gì không so lại muốn so diễn xuất với ta? Ngươi dâng đầu cho ta tùy tiện lấy à?

Nghiêm Gia Ngọc: Ta hận!

Nghiêm Gia Ngọc: Người chuyên nghiệp không được phép tham gia thi đấu!

[Nhà hát nhỏ]

Ngô Dương: Quá ngọt, tôi thích!

Hàn Thành: Ngươi lặp lại lần nữa!

Ngô Dương: Tôi nói cẩu lương của hai người thật ngọt, tôi thích!

Hàn Thành: Vậy mời ngươi tiếp tục hưởng dụng~