Chương 19: Cảnh bạo lực gia đình

Chương 19:

“Đương nhiên là nghĩ tới em.” Hàn Thành chậm rãi khởi động xe, “Ta nhớ em, nhớ hai cục cưng. Lại nói tiếp, em có nên cho độc giả biết tên con của hai chúng ta không?”

Trầm Thiến Sơ: .. .Gϊếŧ hắn đi! Hoặc gϊếŧ tên đang luyên thuyên bên cạnh!

“Thật là một cái tên đẹp, khi em nghe nó, bao hàm tình phụ tử mãnh liệt, không ai khác ngoài thân sinh ba ba này đặt!”

Trầm Thiến Sơ:… anh không phải! Anh không xứng!

Trầm Thiến Sơ cảm thấy rằng chính mình muốn trầm cảm.

Bữa tối được đặt tại nhà hàng do nhà của Duẫn Minh Diệu mở. Hàn Thành và Trầm Thiến Sơ nán lại trong xe cọ xát một chút, khi họ đến đó, ngoại trừ Chu Cẩm Danh vắng mặt vì có chuyến công tác, còn những người khác đều đã tới hết.

Vẫn còn một chỗ ở bên cạnh Nghiêm Gia Ngọc, rõ ràng là cố tình dành cho y ngồi.

Chỉ là lúc này y cùng Trầm Thiến Sơ xuất hiện, khiến cho mọi người bất giác đều có chút kinh ngạc.

“Lão Hàn,đây là?” Ngô Dương hỏi y.

“Một người bạn.” Hàn Thành cười nói, nói xong liền giới thiệu Trầm Thiến Sơ với bọn họ.

Trầm Thiến Sơ mỉm cười, lễ phép nói: “Xin chào .”

“Xin chào.” Ngô Dương cười: “Mau ngồi đi.”

Nghiêm Gia Ngọc nhìn Trầm Thiến Sơ, âm thầm nhíu nhíu mày, không hiểu Hàn Thành đây là có ý gì. .

“Tiểu Thành ngồi ở đây.” Nghiêm Gia Ngọc cười vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh.

Duẫn Minh Diệu cũng mỉm cười, "Mau đi đi, Gia Ngọc chuyên môn dành chỗ cho cậu rồi."

Hàn Thành thấy bọn họ đều đã ngồi rồi, cũng không gây sức ép nữa, lôi kéo Trầm Thiến Sơ về phía Nghiêm Gia Ngọc. Nghiêm Gia Ngọc nhìn y cười khanh khách.

Lúc chuẩn bị ngồi vào chỗ của mình, Hàn Thành hai tay đẩy ghế bên cạnh Nghiêm Gia Ngọc ra, nhìn Trầm Thiến Sơ một cách thâm tình, ôn nhu nói: “Ngồi đi.”

Trầm Thiến Sơ thản nhiên ngồi xuống, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Hàn Thành ngay lập tức ngồi kế bên hắn: "Không có chi."

Nghiêm Gia Ngọc: ...

Nụ cười trên mặt Nghiêm Gia Ngọc ngay tức khắc biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ cùng khó hiểu.

Duẫn Minh Diệu bọn họ cũng không hiểu lắm, họ nhìn Hàn Thành, rồi nhìn Trầm Thiến Sơ và cuối cùng nhìn Nghiêm Gia Ngọc, không biết phải nói gì mới phải.

“Tiểu Thành anh đây là có ý gì?” Nghiêm Gia Ngọc lướt qua Hàn Thành nhìn Trầm Thiến Sơ, giọng điệu tràn đầy ủy khuất.

Hàn Thành đang định nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng Trầm Thiến Sơ phi thường yếu ớt mà bi thương mở miệng: “Ca ca, ý của anh là, anh ghét bỏ ta ngồi ở chỗ này sao?”

Hắn bất lực mà ủy khuất nhìn Nghiêm Gia Ngọc, trong mắt bao hàm ba phần bi ai phiền muộn, hai phần đau khổ, bốn phần bất lực, và một phần ngây thơ như bông hoa trắng nhỏ.

Nghiêm Gia Ngọc chỉ có thể phủ nhận nói: “Không phải, chỉ là từ trước đến nay tiểu Thành luôn ngồi ở bên cạnh tôi ở vị trí này, cho nên tôi mới hỏi.”

“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng ca ca chán ghét tôi.” Trầm Thiến Sơ nhẹ giọng nói.

“Ngươi tên là gì, nên xưng hô như thế nào?”

“ Trầm Thiến Sơ.” Trầm Thiến Sơ vẻ mặt vô tội nhìn cậu ta; “Ngươi có thể gọi ta là Sơ Sơ .”

Nghiêm Gia Ngọc:…

Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy hắn đang chiếm tiện nghi, nhưng cậu ta lại không có bằng chứng.

Cậu ta cười cười: "Tôi đã biết. Nhưng tiểu Trầm à, mấy lần trước tiểu Thành đều là ngồi ở đây. Ngươi hiện tại ngồi chỗ này không được tốt lắm, hay ngươi cùng tiểu Thành đổi chỗ có được không?"

"Không cần nha." Trầm Thiến Sơ mỉm cười nhìn cậu ta: “Vì ca ca ngươi không ghét tôi, vậy nên tôi sẽ ngồi đây, vừa lúc có thể hảo hảo trò chuyện với ca ca nha.”

Nghiêm Gia Ngọc: ...

Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy cậu ta bắt đầu chán ghét Trầm Thiến Sơ.

Trầm Thiến Sơ không muốn đổi chỗ ngồi, Nghiêm Gia Ngọc đương nhiên không thể tiếp tục nhắc tới, hơn nữa Hàn Thành từ đầu đến cuối đều nghe hết, nhưng không nói lấy lời nào.

Cậu ta chỉ có thể quay đầu, chuẩn bị gọi món.

Trầm Thiến Sơ không thấy thực đơn, liền hỏi Hàn Thành: "Không có thực đơn sao?"

Nghiêm Gia Ngọc nghe vậy, sắc bén mỉm cười, "Ở đây không có thực đơn, tiểu Trầm, ngươi chưa tới đây bao giờ đi. Các món ăn ở đây được chia thành nhiều mức tùy theo mức giá khác nhau, cấp bậc khác nhau có đầu bếp khác nhau phụ trách. "

Trầm Thiến Sơ thật ra là biết loại nhà hàng này, nhưng là hắn không thích, vạn nhất đầu bếp làm món hắn không thích thì sao, điều đó rất buồn bực,

Nhưng mà, hắn hôm nay ở đây để giúp đỡ Hàn Thành, cũng không thể phá nát sân khấu, cho nên hắn gật đầu, cũng coi như là hiểu được.

“Không sao đâu, tiểu Trầm, sau này ngươi có thể đến đây vài lần nữa.” Nghiêm Gia Ngọc mỉm cười, nói xong lại nhìn Hàn Thành, vẻ mặt oán giận: “Tiểu Thành anh cũng thật là, sao anh lại không dẫn tiểu Trầm đến đây? Là sợ đυ.ng phải đám người Duẫn Minh Diệu? Hay anh cảm thấy tiểu Trầm không thích hợp ở đây, cho dù không thích hợp, anh cũng nên dẫn cậu ấy tới một lần, anh xem, điều này thật đáng xấu hổ. "

Hàn Thành cảm thấy cậu ta nói nhiều thật, rõ ràng trước kia không nói nhiều như vậy, như thế nào từ ngoại quốc trở về liền trở nên nhiều chuyện như vậy.

“Chuyện này có gì đâu mà thích hợp hay không thích hợp. Em ấy ở nhà không muốn đi ra ngoài, tôi cũng không có biện pháp nào.” Y nhìn phục vụ, " Cho tôi cái thực đơn.”

Phục vụ hơi ngạc nhiên: “Hàn tổng, nơi này của chúng tôi không có thực đơn.”

“Vậy thì Minh Diệu, cậu viết một cái ngay tại chỗ này, nếu không thì Sơ Sơ không cách nào gọi món được.”

Duẫn Minh Diệu:? ? ?

Duẫn Minh Diệu không nói nên lời, ngươi vì lấy lòng tiểu bạn trai, còn muốn tôi yên lặng viết thực đơn ngay tại chỗ.

“Để quản lý viết thực đơn đi.” Nghiêm Gia Ngọc nói, “Tôi thấy hắn ta quá nhàn rỗi, mười phút sau dduaw tôi xem qua.”

“Dạ được.” Phục vụ vội vàng đi ra ngoài, đi tìm người quản lí số khổ của nhà hàng.

Nghiêm Gia Ngọc cau mày khi nhìn bóng lưng của phục vụ, bất giác mày nhíu lại.

Mười phút sau, Trầm Thiến Sơ nhìn thực đơn mới được đưa ra, gọi một vài món mình thích rồi đặt thực đơn sang một bên.

Hàn Thành rót cho hắn một ly nước: “Uống nước đi.” Trầm Thiến Sơ uống một ngụm

Nghiêm Gia Ngọc đưa ly qua, “Tiểu Thành, tôi cũng muốn một ít.”

“Để tôi tới.” Trầm Thiến Sơ cầm ấm trà rót một ly cho Nghiêm Gia Ngọc: “Ca ca, trà xanh này uống rất ngon, hương vị khá đậm.”

Nghiêm Gia Ngọc:…

Nghiêm Gia Ngọc không biết tại sao, cảm thấy lời hắn nói đặc biệt chói tai.

"Thật không? Cảm ơn ngươi."

"Không có gì đâu."

"Bất quá, ta thật sự là lần đầu tiên biết ngươi. Tiểu Thành cũng thật là. Trước đây chúng ta đã nói chuyện rất nhiều lần, nhưng không có nhắc tới ngươi lấy một lần. Tôi cũng không biết còn có người như ngươi. Tiểu Thành cũng không nên như vậy. ”

Nói xong, cậu ta vỗ vai Trầm Thiến Sơ một cách rất thân mật:“ Ngươi cũng đừng để ý nha tiểu Trầm, tiểu Thành cũng không phải cố ý, chờ sau này ngươi cùng anh ấy quen thuộc, anh ấy sẽ tự nhiên kể cho chúng tôi về chuyện tình của hai người, anh ấy không quen cùng người lạ thổ lộ tình cảm. "

Wow, trà khí nồng thật, há mồm ngậm mồm đều là chúng ta không thân, y không bao giờ đã đề cập đến sự tồn tại của hắn, còn cậu ta với y lòa người quen cũ, hắn không là gì so với sự thân thuộc của hai người.

Tức là quan hệ của hắn với Hàn Thành không thuần khiết, nếu chuyện này thật sự được đổi thành bạn hoặc người yêu của Hàn Thành nghe được, thì không thể đảm bảo rằng sự giễu cợt này của Nghiêm Gia Ngọc có làm rạn nức mối quan hệ của hai người sau khi ăn xong bữa cơm này không.

Trầm Thiến Sơ nhìn loại trà xanh này quá nhiều phim truyền hình này, liền nhịn không được muốn dỗi Hàn Thành.

“Anh ấy thật sự chưa bao giờ nói?”

Nghiêm Gia Ngọc gật đầu: “Đừng trách anh ấy, tiểu Trầm, anh ấy không cố ý.”

“Một lần cũng không có sao?”

Ngô Dương cùng Duẫn Minh Diệu liếc mắt đưa tình, thầm nghĩ xong rồi. Sợ rằng tiểu bạn trai sắp cùng Hàn Thành náo loạn.

Y cũng thật là, sao có thể che giấu kĩ càng như vậy chứ, ngay cả bọn họ cũng không hề hay biết!

Nghiêm Gia Ngọc thở dài: “Việc này là Hàn Thành làm không đúng.”

Trầm Thiến Sơ quay đầu nhìn Hàn Thành, Hàn Thành trầm mặc uống trà, trong lòng nói nhìn tôi làm giề. Tôi không nên nhắc đến em quá nhiều, Được chứ? Mối quan hệ của chúng ta là gì, làm sao tôi có thể nhắc đến em?

Kết quả là trong một giây tiếp theo, vừa đặt tách trà xuống, liền bị Thẩm Thanh Húc ôm ôm vào lòng: “Anh thật sự làm được, anh quá tuyệt vời luôn!”

Hắn nói xong, cười tủm tỉm nhìn Hàn Thành.

Hàn Thành gần như không theo kịp mạch não kì lạ của hắn, vì vậy thuận theo kịch bản của hắn tiếp tục tự phát huy, xoa xoa đầu nhỏ hắn: "Ừm".

Nghiêm Gia Ngọc, Ngô Dương và Duẫn Minh Diệu ba mặt đều một biểu cảm vô cùng khϊếp sợ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây không phải là cảnh bạo lực gia đình ư? Làm thế nào mà nó lại trở thành một cảnh ôm? !

Trầm Thiến Sơ mỉm cười rồi ngồi xuống một lần nữa, có chút xấu hổ, "Không có việc gì, không có việc gì, là tôi không để anh ấy nói. Tôi nghĩ anh ấy không thể làm điều đó, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại làm."

Hắn nhìn y cười một cách ngọt ngào rồi cúi đầu uống trà vừa mới rót, Ngô Dương nhìn hắn còn cảm thấy hắn khá là đáng yêu.

Anh luôn thích những cậu bé có vẻ ngoài trẻ trung, ngay khi Trầm Thiến Sơ bước vào, Ngô Dương đã chú ý đến hắn.

Hắn thật sự rất đẹp trai, khuôn mặt như được thượng đế tút tát, làn da trắng như tuyết, tóc mái ngố không dài cũng không ngắn trên lông mày, đôi mắt trong veo, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nếu không phải biết bằng hữu mình không tìm trẻ vị thành niên, Ngô Dương còn có thể nghi ngờ hắn là học sinh cấp ba.

Lúc này, anh nhìn Trầm Thiến Sơ đang uống trà, ánh mắt càng nhìn càng thấy đáng yêu, không khỏi thắc mắc: “Tại sao không để cho cậu ấynói cho chúng ta biết?”

Trầm Thiến Sơ nhẹ nhàng nháy mắt nháy mắt: “Bí mật.”

Ngô Dương gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ lật món tráng miệng đang đối mặt với Trầm Thiến Sơ: “ Ăn chút tráng miệng đi, món tráng miệng ở đây không tệ.”

Hàn Thành ngẩng đầu nhìn anh, Ngô Dương không chút chột dạ: “Cậu cũng ăn chút gì đi.”

Hàn Thành nói “À”một tiếng, tay vừa vẫy, lập tức xoay đi món tráng miệng đã gần như trước mặt Trầm Thiến Sơ.

“Em có thể gọi món mình muốn, bất cứ thứ gì em muốn, tôi có thể giúp em.” Y nhìn Trầm Thiến Sơ, rồi nhẹ nhàng chạm vào đầu Trầm Thiến Sơ.

Trầm Thiến Sơ đáp lại, nhưng cũng không để ý lắm.

Ngô Dương dựa lưng vào ghế im lặng, cảm thấy bằng hữu của mình khá có du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Trầm Thiến Sơ ăn một ít trái cây, và các món ăn từ từ được dọn lên.

Hắn kẹp một miếng sườn và nếm thử cẩn thận, càng ăn càng thấy ngon.

“Anh à, anh ăn cái này đi.” hắn gắp cho Hàn Thành một miếng.

Hàn Thành nhìn vẻ mặt ân cần của hắn luôn cảm thấy có vấn đề, cẩn thận từng ngụm từng ngụm nói: “Có việc?.”

“Đúng vậy, anh có muốn học hỏi mấy vị đầu bếp ở đây một chút không?” Ánh mắt Trầm Thiến Sơ tràn đầy lời xúi giục: "Mặc dù món sườn mà anh làm đã rất ngon, nhưng chúng ta cũng có thể phấn đấu để hoàn thiện và tiến xa hơn, đúng không?"

"Vậy tại sao không phải là em?" Hàn Thành hỏi hắn: "Chúng ta có hai người, em thích hợp hơn. "

Trầm Thiến Sơ chớp mắt nhìn y"Em không biết nấu ăn. "

" Anh có thể dạy. "

Trầm Thiến Sơ chịu thua: " Vẫn là sườn anh nấu ăn ngon hơn. "

Hàn Thành cười khẽ, lấy một con cua, và bắt đầu bóc nó.

Y vừa bóc vỏ, vừa nghĩ tới điều gì đó, đặt thịt cua lên đĩa của Trầm Thiến Sơ: “Em ăn đi.”

Trầm Thiến Sơ nghi ngờ nhìn y, hôm nay tốt vậy?

Hàn Thành vẻ mặt dịu dàng, “Nếu em thích, tôi sẽ lột cho em .”

“Vậy thì anh tiếp tục bóc đi.” Trầm Thiến Sơ không chút khách khí.

Hàn Thành không từ chối, cúi đầu tiếp tục bóc thịt cua cho hắn.

Nghiêm Gia Ngọc nhìn thấy,không cam lòng nói: “Tiểu Thành, anh cũng có thể bóc cho tôi một con cua không.”

Trầm Thiến Sơ ngước lên nhìn cậu ta, và Nghiêm Gia Ngọc mỉm cười: “Tôi không giỏi bóc cái này, vì vậy tiểu Thành đã luôn giúp đỡ tôi trước khi ra nước ngoài. Mấy năm nay không có anh ấy ở bên cạnh, tôi không còn ăn cua nhiều nữa? "

" Vậy là ngươi cũng không thích món này đi. " Trầm Thiến Sơ tổng kết nói: "Nếu ngươi thích nó, dù ngươi có bị gãy tay cũng phải tìm cách ăn cho bằng được ”.

******************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nghiêm Gia Ngọc: ...

Hàn Thành: Nói rất hay! hoan hô! Bà xã em tuyệt vời nhất!