Chương 4: Sơ nhập vương phủ
Ba tháng dày vò, đổi lấy vỏ bọc con hát ngụy trang gần như hoàn mỹ.
Tần Tố ngồi trước gương đồng, một lần cuối cùng xem xét kỹ bản thân.
Thiếu niên tươi cười xinh đẹp trong gương kia là ai?
Vì cái gì lại có khuôn mặt y hệt như hắn?
Vì cái gì……….Ánh mắt của hắn lại trong trẻo đến như thế, mang theo một chút thủy vụ, tưởng chừng như chưa bao giờ biết đến nhân gian khổ đau, không biết……..
Chính mình cũng không đành lòng nhìn thẳng vào tương lai phía trước.
“Bây giờ ngươi có tính toán gì không? Muốn ta giúp giới thiệu cho ngươi gặp y sao?” Tứ nương ngồi trên ghế dài, thần sắc buồn bã.
Nàng tựa hồ ngửi được hương hoa sen nhẹ nhàng trên người hắn, thoang thoảng, như có như không, khiến người mê luyến.
Trên người hài tử này, có hương vị của Từ Cơ.
Khẽ rủ mi mắt, nét sầu bi tự oán mơ hồ, câu hồn đoạt phách.
“Không cần, ta sẽ tự đi tìm hắn, ta không muốn liên lụy đến ngươi.” Tần Tố dùng lược chải mái tóc dài, nhẹ nói.
“…..Ngươi chính là quá thiện lương, có đôi khi, nên lợi dụng thì lợi dụng, bất chấp người đó là ai.” Tứ nương nhìn hắn nói.
“Ngươi có ơn với ta, ta không nghĩ vì thế mà hại ngươi gặp nguy hiểm. Bất luận về sau ta có ra sao, tất cả chuyện này cũng không liên can tới ngươi, xin đừng lo lắng cho ta, ngươi làm đã quá đủ bốn chữ ‘có tình có nghĩa’.”
“Thanh Thư…..Bảo trọng a, những gì nên nói ta cũng đã nói hết, còn có, có chuyện gì khó xử cứ tới tìm ta a, đừng lúc nào cũng một mình gánh lấy.” Tứ nương xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói.
Tần Tố gật đầu, nhưng không nói cám ơn.
Hai chữ cám ơn chỉ sợ cả đời hắn nói không đủ, thà rằng không nói, cứ ghi nhớ trong lòng thôi.
“Ta đi.” Tần Tố đứng ở cửa, mở cửa.
“Thật sự không cần phải mang gì đi sao?” Tứ nương hỏi.
“Không cần.”
“Không cần”, Tần Tố ngoái đầu nhìn lại, cười, “Ta mang theo quyết tâm này là đủ rồi.”
Nụ cười kia, không phải hoàn toàn giả dối, mà là quyết tuyệt như con thuyền dập dềnh trên tuyệt lộ, cũng bởi vì thế mà càng thêm vẻ thê diễm.
Trong nháy mắt đó, nàng tựa hồ đã nhìn thấy cố hương xa xôi, Giang Nam quanh năm khắp hồ đều là một màu trắng liên hoa, còn có…..tiếng ca ngày nào phiêu phiêu trong gió.
Hài tử này, nếu có thể được tự do tùy hứng, định là yêu ngiệt họa nước a……..
Rời khỏi Túy Xuân lâu, hắn đi dọc con đường, thần tình lãnh đạm, giống như rảnh rỗi dạo bước, nhưng trong lòng cũng không thể bình tĩnh. Không thể nói đó là cảm giác gì, là bi tráng của tráng sĩ một đi không trở về, hay là thương cảm cho tương lai mờ mịt.
Tất thảy hắn cũng đã tính toán cẩn thận, chỉ chờ người nên tới đến đây.
Bỏ đi lớp vỏ che bên ngoài, là quyết tuyệt thấu xương cùng hận ý ẩn tàng đã lâu.
Ca ca, phụ thân, mẫu thân, muội muội, xin hãy phù hộ ta thành công.
Rất xa có một con tuấn mã phi đến như bay, đằng sau còn có vài hộ vệ, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến người qua đường. Người xung quanh chừng như đã rất quen, vội tránh ra để khỏi bị thương. Vương Tông Viêm quả nhiên kiêu ngạo, hoàn toàn không xem lệnh cấm cưỡi ngựa chạy trong thành để vào mắt, người như vậy, còn có thể kiêu ngạo bao lâu? Ha ha.
Người chung quanh tránh ra, chỉ mình Tần Tố cố ý chậm một bước, đợi khi đã thấy rõ mặt người cưỡi ngựa, hắn mới giả bộ như bị kinh hãi, ngơ ngác đứng bất động ở đó.
“Hu____” Thuật cưỡi ngựa của người nọ cũng không tồi, kịp thời dừng ngựa lại. Tần Tố thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi muốn chết?” Từ trên cao nhìn xuống, sẵng giọng quát to.
Tần Tố ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hoảng nhìn y, trong đôi mắt to thậm chí còn ủng vài giọt nước.
“Đối……….Thực xin lỗi……Ta…” Tần Tố khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt vô tội hoảng sợ. Phối hợp với thanh âm sợ hãi thấp nhu, mang theo một điểm nghẹn ngào, khiến người nghe không thể tức giận.
Hộ vệ vốn quá hiểu rõ tính tình công tử nhà mình, không khỏi thầm than trong lòng: vưu vật như vậy để cho thiếu gia nhìn thấy, chỉ sợ là có mạng đến mà không có mạng về.
“Ngươi tên là gì?” Quả nhiên, ngữ khí của Vương Tông Viêm mềm hẳn xuống, ánh mắt mang theo điểm tà tứ đánh giá Tần Tố.
“Tiểu nhân……..Từ Thanh Thư.” Tần Tố hạ mi, không dám nhìn y.
“Thanh Thư? Tên rất hay.” Người kia thờ ơ nói.
Những lời này làm Tần Tố có chút kinh ngạc. Giống như thật lâu trước kia cũng có người nói với hắn như thế…….Là Lý Kỳ a, chỉ một câu nói giống nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Lý Kỳ là thật tâm thực lòng, còn người kia, chỉ là qua loa dụ hống thôi.
“Có làm bị thương không?” Vương Tông Viêm hỏi.
“Không có……Không có việc gì.” Tần Tố gắng gượng đứng lên, giả bộ như chân nhuyễn.
“Cùng ta trở về để đại phu nhìn xem a.” Nói xong cũng không cần biết Tần Tố có đồng ý hay không đã kéo người ngồi lên ngựa, rồi lại giục ngựa chạy đi.
“Đại nhân, tiểu nhân thật sự không có việc gì……..” Tần Tố làm bộ bối rối, không dám tựa vào ngực Vương Tông Viêm.
“Có bị thương hay không còn xem đại phu nói thế nào đã.” Mồi ngon đến miệng sao có thể để vụt mất, Vương Tông Viêm liếc mắt liền hợp ý người này, là loại y yêu thích, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đến Vương phủ, y thật đúng là mời đại phu đến xem.
“Không có bị thương, chỉ là chịu chút kinh hãi.” Đại phu đã nhiều tuổi, râu tóc đều bạc trắng.
Vương Tông Viêm sai hắn đi bốc thuốc, rồi quay qua hỏi Tần Tố: “Nhà của ngươi ở nơi nào, là người Trường An?”
Tần Tố lắc đầu, một bộ lã chã chực khóc: “Ta không có nhà, mấy năm trước huyện Đông Hải ở quận Đông xảy ra dịch bệnh, bọn họ cũng không còn, lúc đó ta ở bên ngoài tầm sư học đạo mới may mắn tránh khỏi một kiếp…..” Đây cũng không phải là hắn nói bừa, nếu không chỉ cần tra hỏi nhất định sẽ lộ. Người tên Từ Thanh Thư kia, xác thực ở huyện Đông Hải, người nhà cũng đích xác chết do dịch bệnh, huyện Đông Hải nhiều người chết như vậy, e là chỉ có thể tra trong hộ tịch, về phần hắn là thật hay giả, không có thân thích bằng hữu, sẽ không có người có thể đối chứng.
“Vậy ngươi có nơi để ở sao, ân?”
Tần Tố lắc đầu, “Ta tới Trường An để tìm việc, còn chưa kịp tìm chỗ trọ.”
“Chi bằng ở lại nhà ta, xem như bồi tội?” Ngữ khí Vương Tông Viêm tuy là hỏi, nhưng lại ẩn ẩn mang theo bá đạo không cho phép phản kháng.
“Sẽ không quá phiền toái sao?” Trong mắt Tần Tố có do dự, mắt hạnh mang theo vài phần nhu thuận, sợ hãi.
“Không, ta chính ít người có thể nói chuyện.” Vương Tông Viêm thấy con mồi mắc câu, không khỏi sắc mặt vui mừng, làm khuôn mặt vốn anh khí bức người của y lộ ra vài phần tà tứ.
“Cám ơn ngươi, ngươi thật là một người tốt.” Tần Tố vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nhìn y, một đôi mắt hạnh lộ ra mừng rỡ. Bởi vì còn trẻ, thần sắc đó còn thêm phần thanh tú đáng yêu.
Có điều hai chữ “Người tốt” kia, người nói ra thật sự là cảm thấy chán ghét đến cực điểm, còn người nghe thì không biết có cảm tưởng gì.