Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh hắn chưa bao giờ xuất hiện một nữ nhân nào, chẳng những không có Chính phi mà ngay cả thị nữ cũng không có. Hắn cực kỳ thuần khiết, cảm giác như không có bất kỳ ham muốn nào, đến nỗi không giống người phàm.
Thậm chí dưới dân gian còn có người đồn Thái tử thích nam nhân, hay có bệnh gì khó nói.
Bây giờ người nam nhân trong sáng thanh tâm như vầng trăng sáng trên bầu trời lại có thể có du͙© vọиɠ của một nam nhân bình thường, tất cả đều là do ta. Nhận ra điều này khiến ta có chút tự hào. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Túc lại đẩy ta ra.
Sau khi thuốc hết tác dụng, hắn nhanh chóng lấy lại được sức lực, thoát khỏi xiềng xích một cách dễ dàng.
“Tại sao chứ?!” Ta đau khổ ngồi xuống cuối giường hỏi.
"Rõ ràng là huynh cũng thích.”
Vừa thay quần áo, Thẩm Túc vừa cụp mắt xuống nói: “Ta và muội là anh em, không thể làm chuyện đó được.”
“Chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho ai biết, nhưng lần sau muội tuyệt đối không được làm vậy nữa.”
"Trên danh nghĩa thôi!" Ta lao mình vào người hắn, ôm cứng ngắc.
“Huynh không nói thì sẽ không ai biết cả.”
"Hoàng huynh, ta thật sự thích huynh, huynh thỏa mãn ước muốn duy nhất này của ta được chứ?"
Đáp lại là khoảng không im lặng kéo dài. Thẩm Túc mở từng ngón từng ngón tay của ta ra, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tàn nhẫn.
"Kể từ bây giờ muội sẽ bị cấm túc nửa tháng để suy ngẫm kỹ càng lại."
Ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn hắn cay đắng.
Suy ngẫm? Được rồi, ta sẽ cho hắn biết ta sẽ suy ngẫm về nó như thế nào!
Nửa tháng sau, ta cầm thành phẩm xích vàng trên tay, sợi xích bằng vàng nguyên chất, thiết kế tinh tế, bền chắc, đảm bảo Thẩm Túc không thể thoát khỏi tay ta được. Xiềng xích đã có, nhưng Thẩm Túc lại vô cùng cảnh giác, tuyệt đối không đυ.ng vào đồ ta mang đến, dù có dỗ ngọt cách mấy cũng không được.
Vì vậy, ta chỉ có thể bất lực nhìn hoàng huynh như hoa như ngọc thảnh thơi qua lại trước mắt mình, nhìn được mà lại không ăn được, cả người bứt rứt khó chịu vô cùng! Bị du͙© vọиɠ dẫn dắt, ta càng bày ra nhiều thủ đoạn quỷ quyệt hơn nữa. Từ đó, ta và Thẩm Túc bắt đầu kiểu ở chung mới “ta đuổi, hắn chạy”.
Mãi đến gần đây ta mới biết hóa ra bản thân lại là nhân vật nữ phản diện trong thoại bản, mới kịp ngăn bản thân lại. Thế nhưng, cho đến bây giờ, mỗi lần nghĩ đến bóng dáng như trích tiên của Thẩm Túc, ta cũng không khỏi rung động.