Ta kinh ngạc nhìn Lý Hoài Ngọc, hắn nhìn ta, mắt không gợn sóng, che mắt ta, ôm ta vào trong ngực.
Cứ như sự thân mật bình thường của bọn ta vậy.
Ta thở không nổi, trong cổ họng tràn ra đều là máu, Lý Hoài Ngọc hình như thở dài một tiếng ở bên tai ta.
"Trẫm thật vất vả mới đi tới bước này, không thể chết, A Ninh sẽ hiểu cho trẫm có phải không?"
Hắn nhẹ nhàng nỉ non: "A Ninh, trẫm cảm tạ nàng đi theo nhiều năm, nên nói cho nàng biết một sự thật. ”
"Năm đó người cứu nàng trong đêm mưa cũng không phải trẫm, người kia, sớm đã chết rồi”.
Ta dùng hết toàn lực, cũng chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ hàm hồ không rõ là đang muốn nói gì.
Trán ấm lên, Lý Hoài Ngọc hôn ta: "Đừng khóc, A Ninh”.
......
"Sao lại khóc thảm như vậy, làm sao ta có thể xuống tay được đây…”.
Ta mở mắt ra, người trước mắt đang mông lung dần trở nên rõ ràng.
Là một công tử mi thanh mục tú.
Hai má ấm áp mềm mại..
Một con mèo đen liếʍ tóc ta.
Vị công tử kia thấy ta thức dậy, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, buông bát thuốc xuống, đẩy con mèo xuống đất, đỡ ta dậy: "Quá tốt rồi! Ta còn đang nghĩ phải bóp cằm mới có thể đút thuốc được. Cô tỉnh dậy thì thuận tiện hơn nhiều rồi”.
Ta đón lấy chén thuốc đang đưa tới, nhìn nước thuốc tối đen như mực bên trong, mặt không đổi sắc uống hết.
Bên tai là giọng nói khoa trương của vị công tử: "Cô không sợ đắng sao, có muốn ăn kẹo đường không? ”
Y nhận lấy bát rỗng, cười tủm tỉm mở lòng bàn tay ra với ta, phía trên đặt một viên kẹo.
Ta lắc đầu.
Y sửng sốt một chút, buồn bực gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Vậy mà lại có người không thích ăn ngọt. ”
Thuốc không đắng lắm.
Ta vén chăn ra khỏi giường, bị y vội vàng ngăn cản: "Cô muốn làm gì, cơ thể cô đang rất yếu”.
Ta bị vây giữa người của y và chiếc giường bên dưới.
Dường như y ý thức được cái gì, nhảy về phía sau một bước, hai tay chấp trước người với vẻ hoảng hốt: "Mạo phạm mạo phạm, trước mặt đại phu, chúng sinh bình đẳng”.
Động tác của y khoa trương đến buồn cười, có chút ấu trĩ, giống như đang muốn chọc cho người khác cười.
Người này đã cứu ta, đây mới thực sự là người đã cứu ta.
Lý Hoài Ngọc lừa ta từ đầu đến cuối.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói rõ ràng: "Huynh trưởng, có bệnh nhân đến”.
Y nhìn ta: "Ta đi khám bệnh, cô chờ một chút”.
Y đi về phía cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay trở về, đặt một cái lệnh bài ở bên giường.
"Tối hôm qua từ trên người cô rơi xuống, ta sợ là thứ gì quý giá nên giúp cô bảo quản nó, nếu như cô đã tỉnh, vậy cô hãy tự mình giữ lại đi."
Y vội vàng rời đi, ta cầm lấy lệnh bài kia, mặt chính có khắc "Khương", mặt trái khắc "phủ tướng quân".
Là tướng quân để lại cho mẹ, cho bà dùng để tự bảo vệ mình, nhưng người muốn mạng của bà lại không sợ cái này.
Ta giật mình ý thức được một vấn đề, lúc trước Lý Hoài Ngọc cứu là ta, hay là khối lệnh bài trên người ta?
"Làm phiền đại phu rồi."
Ngoại viện truyền đến một tiếng nói, tay ta lau nước mắt dừng lại, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là giọng nói của thân tín Lý Hoài Ngọc - Lạc Cửu, hắn ở chỗ này, vậy có phải Lý Hoài Ngọc cũng đang ở gần đây hay không.
Hoặc, lúc này hắn ta cũng đang ở bên ngoài.