Chương 4

Ta nhìn quanh phòng, chỉ có một vài chiếc giường được ngăn cách bởi bình phong, ta nhanh chóng đi đến chiếc giường trong cùng.

Lúc này cửa mới mở ra, vài tiếng bước chân vội vã đi tới, tiếp theo là một tiếng động lớn.

"Đặt hắn lên giường."

Lạc Cửu khẩn trương hỏi: "Đại phu, công tử nhà ta rốt cuộc làm sao vậy, ngài ấy chỉ là bị ngựa làm kinh hãi một chút, làm sao có thể té xỉu?”.

Công tử cứu ta không nhanh không chậm mở miệng:

"Đừng vội, ta bắt mạch trước đã".

Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Lạc Cửu kinh hỉ mở miệng: "Vương... công tử, ngài tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? ”

Trái tim ta thắt chặt trong vô thức, cố gắng khiến cho hơi thở của mình yếu đến mức nhẹ nhất.

Nhưng lúc này lỗ tai của ta hết sức linh mẫn, tiếng động nhỏ bé vụn vặt bên kia đều có thể nghe thấy rõ ràng .

Giọng nói quen thuộc vang lên, đầu tiên là gập ghềnh ho vài tiếng, dặn Lạc Cửu đi ra ngoài trả tiền khám bệnh.

Sau khi tiếng bước chân Lạc Cửu đi xa, Lý Hoài Ngọc hơi khàn khàn mở miệng: "Các hạ là Dương… đại phu Dương Chiêu? ”

Hắn cũng không dám xác định, giọng nói có chút run rẩy, giống như là cố gắng kiềm chế kinh hoảng hiện ra.

Một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu ta, giờ phút này đầu óc mê man lập tức tỉnh táo đến mức nổi lên một trận lạnh lẽo.

"A? Ngài biết ta à? ”

Nghe được một tiếng trả lời này, thân thể ta lắc lư một chút, tay chống lên giường bên cạnh, phát ra tiếng kêu ọp ẹp.

“Ai đó?”.

Giọng của Lý Hoài Ngọc trong khoảnh khắc trở nên sắc bén, tựa như khí thế áp đảo tất cả của vị đế vương trong ấn tượng của ta.

Mèo đen vây quanh ta bị giọng nói kia dọa sợ, nhảy ra khỏi cửa sổ dưới mí mắt bọn họ.

"A, là mèo của ta, rất hoang dã, dọa đến công tử rồi."

Thân thể ta cứng ngắc, lui vào bên trong, không dám nhúc nhích.

Dương Chiêu tự nhiên hỏi hắn: "Sao công tử lại biết tên ta? Trước đây ta chưa bao giờ gặp qua công tử . ”

Cảm giác áp bách kia dần dần biến mất, một lát sau, Lý Hoài Ngoc khẽ cười nói: "Nghe qua mỹ danh của Dương đại phu, diệu thủ hồi xuân, y giả nhân tâm.”

Dương Chiêu cười rộ lên, nghe qua có hơi ngượng ngùng: "Đều là những người hàng xóm quá khen thôi, y thuật của ta còn phải học hỏi thêm... À đúng rồi,hiện tại công tử cảm thấy như thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không? ”

Lý Hoài Ngọc lại ho một tiếng: "Không có gì đáng ngại, nếu Dương đại phu có bệnh nhân khác phải đi chăm sóc thì cũng không cần chăm sóc ta đâu.”

"Không có, hiện tại còn quá sớm, không có người, ngài nghỉ ngơi một chút đi."

Nghe tiếng của Dương Chiêu, y giống như muốn đi, Lý Hoài Ngọc bỗng nhiên mở miệng gọi y lại.

"Chờ một chút, Dương đại phu."

Tiếng bước chân của Dương Chiêu dừng lại.

“Gần đây Dương đại phu có cứu... cô nương nào hay không? Khoảng 15 đến 16 tuổi.”

Lý Hoài Ngọc cũng sống lại rồi.

Những suy nghĩ ầm ầm hiện lên trong đầu ta.

Nhưng nếu Dương Chiêu cư xử có hơi kỳ lạ, Lý Hoài Ngọc sẽ theo dõi y như một con sói ngửi thấy mùi m.á.u.

Kiếp trước, là hắn cứu ta từ tay của Dương Chiêu?

Cho nên hắn mới có thể nhận ra Dương Chiêu một cách chính xác, còn hỏi về một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.

Kiếp này, hắn không có ý định buông tha ta, lại muốn nuôi dưỡng ta thành con dao sắc bén trong tay hắn?