Chương 34: Nữ Nhân Thần Bí

Hàn Uyên Thành ngồi trong xe, lông mày nhíu chặt kèm theo từng sợi ưu sầu, chuyện vừa rồi xảy ra quá phỉ di đăm chiêu, cho đến hiện tại hắn còn chưa tiêu hóa hoàn toàn.

Thu Duệ vẫn luôn là hồn phách bị trận pháp này vây khốn, thân thể như người thực vật đã mất đi toàn bộ ý thức. Hắn cũng đã bị Thu Thần giám thị, nếu không phải Thu Duệ yêu cầu và bút đàm với hắn thì Hàn Uyên Thành còn chưa ý thức được hắn đã bị giám thị.

Dây lưng bị gãy, điện thoại, thậm chí ngay cả trong hộp thuốc lá cũng bị lắp thiết bị nghe lén.

Trong nhà chỉ sợ cũng không biết ít đi, lần này thật đúng là Thu Thần đã tốn không ít công sức.

Trước đây quá xem thường Thu Thần mới khiến hắn có thể chui vào chỗ trống lớn như vậy, tay lái của Hàn Uyên Thành bỗng nhiên nắm chặt.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp vào cửa sổ xe.

Hàn Uyên thành hồi thần, xuyên thấu qua màn mưa nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, đen kịt như nước suối chứa đầy ánh sáng trong suốt.

Thành Hàn Uyên có chút thất thần, kéo cửa sổ xe xuống một chút, nữ tử đứng ngoài xe cả người ướt đẫm, mái tóc đen thật dài đính vào gương mặt, lộ ra gương mặt càng thêm tinh xảo.

Hàn Uyên Thành hỏi:

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

Nữ tử kia nhìn về phía sau với vẻ mặt rất là sợ hãi.

Hàn Uyên Thành mơ hồ nghe được có tiếng la lên, ngữ khí của nữ tử vội vàng:

- Tiên sinh, làm phiền ngài đưa ta một đoạn đường!

Nghe rõ tiếng hô bên ngoài, kêu là Bắt lấy nàng, nàng là ăn trộm, thành Hàn Uyên không muốn gây phiền phức.

La lên tiếng càng ngày càng gần, nữ tử nôn nóng bất an, thấy Hàn Uyên Thành chậm chạp không động tác, nữ tử lại một tay kéo cửa xe ra, không khỏi ngồi vào bên cạnh hắn, lạnh giọng nói:

- Lái xe!



Hàn Uyên Thành run lên, giật mình, hắn rõ ràng đã khoá cửa xe, sao nữ nhân này lại đi vào đây!

Tiểu thư, ta không nhận ra ngươi, mời ngươi xuống xe!

Hàn Uyên Thành cảm thấy nữ tử không đơn giản, vì vậy mở miệng đuổi người.

Nữ tử không nói lời nào, đưa tay cầm lấy một tờ giấy quảng cáo trên đài trung ương, bên cạnh như không có người bắt đầu gấp giấy.

Hàn Uyên Thành nhìn thấy hành động kỳ lạ của nàng, nghĩ thầm, chẳng lẽ nữ nhân này có bệnh gì đó!

Tiểu thư, sao ngươi có thể tùy tiện lên xe của ta được?

Nữ tử từ chối không nghe thấy, năm ngón tay nhanh nhẹn gấp giấy, trong chốc lát trong lòng bàn tay đã có thêm một cái chủ giấy.

Nàng chống tay vào trong cổ họng của Hàn Uyên Thành, quát lạnh nói:

- Lái xe!

Hàn Uyên Thành run lên, giật mình, cúi đầu nhìn qua nữ tử chống đỡ chủy thủ ở trong cổ, ánh mắt chế nhạo nhìn chăm chăm vào trước mặt, bật cười nói:

- Tiểu thư, người làm gì vậy?

Nữ tử nở nụ cười lạnh, đôi mắt trong suốt chớp chớp, làm sao còn có sự yếu đuối và luống cuống vừa rồi.

Đôi mắt nàng hơi nheo lại, lông mày nhíu lại:

- Ta luôn thủ hạ lưu tình với các anh chàng đẹp trai, ngươi ngoan ngoãn nghe ta phân phó, ta không phải là đang làm khó ngươi, nếu không đừng trách đao trên tay ta không có mắt!

Lúc này, Hàn Uyên Thành dám khẳng định nữ tử này có bệnh!

La lên một tiếng tới gần, ánh mắt nữ tử dần dần trở nên sắc bén, cổ tay nàng khẽ đảo, lưỡi đao kề vào cổ của Hàn Uyên Thành.

Hàn Uyên Thành cảm giác cổ họng đau xót, mơ hồ có nước miếng chảy ra.



Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nữ tử gấp giấy, da thịt truyền đến đau đớn cùng cảm giác âm hàn của lưỡi dao vốn thuộc về cổ phần thì Hàn Uyên Thành tuyệt đối sẽ không tin tưởng cắt yết hầu của hắn chính là dùng dao giấy.

Hàn Uyên Thành kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, động cơ ô tô dưới ánh mắt uy chấn của nữ tử.

Xe con trượt về phía màn mưa, một lát sau, nữ tử nhô ra cửa sổ nhìn nhìn, thấy sau lưng đã không còn người đuổi theo, lúc này mới hạ thấp khẩu khí.

nghiêng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Hàn Uyên Thành bên cạnh, cười sáng sủa nói:

- Dừng xe lại, hôm nay cảm ơn ngươi!

Trước đó, tiểu ma nữ còn động đao động thương, trong khoảnh khắc đó đã lấy cười nói yên nhiên biến thân thành thiên sứ xinh đẹp.

Quả nhiên, người giỏi thay đổi nhất thế gian chính là nữ nhân.

Hàn Uyên Thành dừng xe lại, chỉ chỉ vào thanh đao còn gác ở trên cổ, cười khổ nói:

- Đao có thể cầm xuống rồi!

Nữ tử cười đến một mặt giảo hoạt:

- Anh bạn đẹp trai, ngươi sợ gì? Chỉ là một thanh đao giấy!

Nói xong liền tiện tay tháo thanh đao giấy xuống rồi để lại ở chỗ ngồi, sau đó đi xuống xe, trước khi đi vẫn không quên vẫy tay tạm biệt với thành Hàn Uyên.

Nhìn bóng lưng mềm mại của nữ tử biến mất khỏi màn mưa, Hàn Uyên Thành bật cười lắc đầu, chuyện hôm nay thật sự là một chuyện ly kỳ quỷ bí.

Nhặt lên chủ nhiệm thủ trên chỗ ngồi, nặn nặn, mềm o bế, căn bản không vừa vặn sắc bén và âm hàn.

Thành Hàn Uyên không hiểu mở ra xem, một lát sau giống như nghĩ đến cái gì, kéo cửa xe đuổi theo, bên ngoài mưa rất lớn, trên đường chỉ có lẻ tẻ mấy người qua đường thần thái vội vàng trước khi xuất phát, trên đường phố chỗ nào còn có bóng dáng nữ tử.

Hàn Uyên Thành mơ hồ trở lại trong xe, sờ vào vết thương còn có chút đau, nghĩ thầm, nữ tử này có thể sử dụng vết đao, không biết nàng có thể giải được Hồn Trận làm Thu Duệ buồn ngủ hay không. Có chút ảo não không hỏi ra thân phận của nữ tử, Hàn Uyên Thành đã ghi lại tướng mạo của nàng, dự định tìm người điều tra thêm nội tình của nàng.