Chương 33: Di Chứng Sau Khi Rơi Dây

Giang Ý cảm thấy toàn thân đau nhức không còn chút sức lực nào, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không biến mất, xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần, thấy Hàn Uyên Thành đang nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh. Trong lòng biết rằng có lẽ Thu Duệ sẽ nói cho hắn biết chuyện từ đầu đến cuối.

Giang Ý hiểu rõ, khẽ cười nói:

- Nếu Hàn tiên sinh đã biết, vậy kế tiếp chúng ta nên hợp tác như thế nào?

Hàn Uyên Thành đánh giá Giang Ý, một lát sau nói:

- Chuyện này ta trở về phải thương lượng với tổng tài một tiếng, R Ápn quay đầu chúng ta lại liên lạc.

Ánh mắt Hàn Uyên Thành hơi liếc nhìn người bên cạnh Giang Ý, ánh mắt thân thiết không rời. Giang Ý biết hắn đang nói chuyện với Thu Duệ, trong lòng càng không có chút tư vị nào.

Không biết nói với hắn những lời gì? Hai người thật đúng là không giống nhau, Giang Ý không nhịn được đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Hàn Uyên Thành cáo từ rời khỏi, Giang Ý đáp một tiếng rồi trả lời.

quanh thân mỏi mệt, trong lòng buồn bực, toàn bộ người đều ỉu xìu, không nói lên tinh thần.

Thu Duệ thấy Giang Ý trầm mặc ngồi xuống, liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt trắng bệch của hắn, cảm giác không đúng. Muốn mở miệng hỏi, lo lắng nói thì đến miệng bên cạnh, nhớ tới người kia không đến nên ngữ khí Hồ Tư loạn nghĩ, gương mặt Thu Duệ có chút đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Ý đã bắt đầu sắc bén.

Giang Ý sờ sờ gáy, lạnh lùng nói.

Nhìn qua một chút, thấy Thu Duệ đang nhìn chằm chằm vào hắn, Giang Ý lên tiếng hì hì cười nói:

- Duệ, sao ngươi không nói một tiếng đã đá ta rơi dây rồi!

Thu Duệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:

- Ngu ngốc!

Giang Ý tủi thân, hắn không làm gì, sao lại bị gia tộc của hắn chế nhạo như vậy chứ!

Hắn cúi đầu đi theo Thu Duệ ra khỏi quán cà phê, trên đường đi về nhà, Giang Ý cảm giác hai chân như bị rót chì.

Sáng sớm đi ra ngoài mặt trời rực rỡ cao chiếu, lúc này cũng đã trải qua mây đen dày đặc, không phải lúc nào hạt mưa cũng rơi xuống mặt đất.



Rất nhanh mưa đã lớn, Giang Ý sợ nước mưa xối lên người Thu Duệ, dù không lớn cũng chống ở trên người hắn.

Hơn một nửa thân thể của Giang Ý đều lộ ra bên ngoài, rất nhanh đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Mưa quá lớn, trên đường không ngừng xe cho thuê, Giang Ý hối hận lần đầu tiên bán xe.

Giang Ý vừa đi vừa hỏi Thu Duệ:

- Duệ, có xối trúng ngươi hay không?

Duệ, ngươi có lạnh không?

Duệ, ngươi kiên trì một chút, lập tức sẽ tốt ngay!

Thu Duệ liếc nhìn nam nhân còn đang liên tục nói:

- Sao ngươi lại dông dài như vậy?

Giang Ý cào cào mái tóc đen bị đánh ướt, ngượng ngùng cười:

- Ta sợ ngươi xối mưa sẽ không dễ chịu!

Ngươi thấy ai sẽ có chuyện gì sau khi gặp mưa?

Giọng nói của Thu Duệ lạnh lẽo, Giang Ý sờ sờ cái mũi, nghĩ đến tâm tình của hắn có thể không tốt, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Trở về nhà, Giang Ý cảm thấy toàn thân lạnh run, không nhịn được hắt hơi một cái.

Hắn nghĩ thầm, có lẽ là do cảm mạo gặp mưa.

Kéo thân thể nặng nề đi tắm nước nóng, từ trong phòng vệ sinh đi ra cảm giác toàn thân không dễ chịu, đau đầu rất đau. Đi qua trên ghế sô pha làm sao cũng không muốn bị đánh.

Thu Duệ đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn màn mưa tinh xảo bên ngoài, hôm nay từ trong miệng Hàn Uyên Thành biết được thân thể của hắn giống như là người thực vật nằm ở đại trạch Thu gia, tìm vô số bác sĩ cũng không có cách nào. Thu Thần đã có động tác, chỉ đợi mấy ngày nữa ban giám đốc tổ chức lại một lần nữa chọn chủ tịch mới.

Nếu còn không tìm được phương pháp hồi hồn thì Thu Thần chính là đạt được.



Trong lòng Thu Duệ lo lắng nhưng cũng không có kế sách nào có thể thực hiện được, chỉ mong nhìn thấy kế hoạch có thể thuận lợi tiến hành, Hàn Uyên Thành có thể tạm thời ngăn chặn Thu Thần, đồng thời sớm ngày tìm được Hồn Thuật mà dị sĩ đã đánh ra.

Trong đầu Thu Duệ đang suy tư, dần dần cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường!

Ngày bình thường, bên tai kiểu gì cũng sẽ vang lên âm thanh phiền lòng của Giang Ý, cho dù là lúc ăn cơm người nào miệng cũng không biết yên tĩnh.

Hôm nay làm sao vậy?

Thu Duệ tò mò quay đầu lại thì thấy Giang Ý đang nằm trên ghế sô pha ngủ.

Sao người này lại ngủ ở ghế sô pha?

Thu Duệ bĩu bĩu miệng, trong lòng nghĩ đến đừng quản nhiều nhàn sự, vẫn không khỏi tự giác thổi qua đi.

Đứng trước mặt Giang Ý, Thu Duệ phát hiện hắn có gì đó không đúng.

Giang Ý không có chút huyết sắc nào trên khuôn mặt trắng nõn nà, mặc dù đang ngủ nhưng toàn thân lại có chút phát run.

Không biết là bị bệnh do mưa à?

Thu Duệ duỗi tay ra theo bản năng, nhưng tay hắn đã đến giữa không trung và nhanh chóng lui về phía sau.

Cần gì phải quản nhiều chuyện nhàn sự, bệnh chết ngớ ngẩn này mới tốt!

Thu Duệ tức giận quay đầu, một lần nữa đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất.

Mặc dù đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng tâm lại không biết trôi dạt đến đâu.

Thời gian từng giờ trôi qua, Giang Ý vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lúc không biết gì, Thu Duệ từ bên giường đi đến bên cạnh Giang Ý.

Trong đôi mắt của hắn còn có một tia khẩn trương không hề ý thức được, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Ý, thấy hô hấp của hắn coi như đã thông thuận, Thu Duệ mới coi như có chút buông lòng.