Chương 16: Người Này Có Phải Có Bệnh Hay Không

Thu Duệ chậm chạp không nghe câu trả lời của Giang Ý, quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt đờ đẫn của hắn lộ ra tà khí, biết hắn lại mắc phải chứng hoa si.

Giang Ý cảm thấy ánh mắt sắc bén của mình như được in dấu, trở về trạng thái bình thường thì chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thu Duệ nhìn chằm chằm vào hắn, có chút thẹn thùng gãi đầu, hì hì cười nói:

- Duệ, chúng ta nói đi đâu vậy?

Da mặt người này thật là dày!

Thu Duệ quyết định không so đo với hắn, mà việc hắn đến đây cho phép là tìm được trận pháp mà Tào đạo trưởng đã mở ra.

Chỉ sợ trận pháp hạn chế cũng không chỉ là tự do của ta, còn làm cho ta không thể thoát khỏi phạm vi của ngươi.

Tưởng tượng đến sau này đều phải ở cùng một chỗ với cái tên ngốc này, ngữ khí của Thu Duệ cũng trở nên lạnh lẽo và chán ghét.

Giang Ý hiển nhiên không hiểu ý tứ của Thu Duệ, buồn bực nói:

- Duệ, ngươi nói xem, thật ra trận pháp này là vây ngươi ở bên cạnh ta.

Thu Duệ bực bội giải thích:

- Nếu như ta không đoán sai có lẽ là ý nghĩ này... Như vậy là có thể hiểu được vì sao hôm qua ta có thê từ phòng ngủ đi đến phòng khách, lại không thể từ phòng khách đi đến ban công. Cũng không phải là phạm vi hoạt động của ta chỉ có năm mét, mà là ta không thể rời khỏi bên cạnh ngươi năm mét.

Giang Ý tinh tế phân tích ý tứ trong lời nói của Thu Duệ, giật mình hiểu ra:

- Đúng vậy, ngày đó ta ngồi ở phòng ngủ gõ chữ, ngươi ở phòng khách, khoảng cách này không phải vượt qua năm mét. Mà ngươi từ phòng khách đi đến ban công, từ phòng ngủ đến ban công vượt qua khoảng cách năm mét, cho nên ngươi bị ánh sáng màu đỏ ngăn cách.

Thu Duệ gật đầu:

- Có lẽ là như vậy. Sau này, khi ngươi đến ban công, phạm vi hoạt động của ta sẽ là khoảng cách năm mét lấy ngươi làm trung tâm.

Trên mặt Giang Ý tràn đầy ngạc nhiên:

- Sao hắn lại biết chuyện này?

Thu Duệ lườm hắn một cách chán ghét:

- Ngươi biểu hiện như vậy là có ý gì? Ta tình nguyện cả đời này đều ở trong phòng không ra được, cũng dễ dàng sống cùng một chỗ với một thằng ngốc.



Giang Ý vẻ mặt bị thương nhìn Thu Duệ:

- Duệ, ngươi đang làm phiền ta sao?

Thu Duệ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Giang Ý.

Không biết tại sao sau khi biết được Thu Duệ sẽ đi theo bên cạnh hắn lúc nào thì Giang Ý trong lòng lấy hoảng sợ lần đầu gặp thời mà tăng lên mấy phần vui sướиɠ.

Có thể sau đó, Giang Ý nhìn thấy mặt trời đang lên cao, kinh hô nói:

- Duệ, ngươi có thê nhìn thấy mặt trời không? Ánh nắng mạnh như vậy sẽ không làm ngươi bị cháy chứ?

Vẻ mặt Thu Duệ xú xú:

- Ít phơi nắng một chút vẫn có thể, nhưng lúc này mặt trời có chút độc.

Giang Ý suy nghĩ một chút rồi đề nghị nói:

- Nếu không thì lên lầu lấy dù che đi!

Thu Duệ bất đắc dĩ, lúc này cũng chỉ có phương pháp này mới có thể đi.

Giang Ý lật tung cả phòng ngủ lên, phải mất nửa ngày mới tìm được một cái dù che mưa. Đến dưới lầu lấy ra một cái dù che mưa, Thu Duệ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Giang Ý thì trừng mắt nhìn hắn một chút, sau đó bất đắc dĩ tiến vào trong dù.

Giang Ý sợ Thu Duệ phơi nắng đến mặt trời, che hết toàn bộ dù mưa không lớn trên người hắn.

Trên đường, một người đàn ông duỗi cánh tay ra giơ một cái dù che mưa, tư thế kỳ lạ không nói lên lời, làm cho người qua đường liên tiếp dậm chân nghị luận.

Dần dần Giang Ý có chút không chịu nổi, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thu Duệ bên cạnh, vẻ mặt đau khổ ai thán nói:

- Duệ, ta có thể đến gần bên này một chút được không? Ngươi xem người ta đều cho rằng ta là thần kinh bị bệnh!

Ngu ngốc và thần kinh vốn đã không kém nhau bao nhiêu, người ta cũng không tính là oan uổng ngươi!

Tuy Thu Duệ nói như vậy, nhưng vẫn di chuyển mấy bước về phía bên cạnh Giang Ý.



Giang Ý nhìn khoảng cách từng bước biến mất, trong lòng đẹp đến mức

Đi ra khỏi cư xá đến chỗ thuê xe ở ven đường, Giang Ý kéo cửa xe ra trước hết để cho Thu Duệ lên xe, sau đó mới khép dù che mưa ngồi bên cạnh Thu Duệ.

Người lái xe nhìn hành động kỳ lạ của Giang Ý, trong lòng nói thầm, người này nhìn qua nhân tài không biết là một người thần kinh sao.

Nghĩ xong, hắn cẩn thận từng li từng tí một hỏi:

- Huynh đệ, đi đâu vậy?

Giang Ý nhìn thấy vẻ mặt của lái xe này thì biết là hắn hiểu lầm, lập tức nổi giận, vui cười nói:

- Miếu Thành Hoàng, hôm nay thời tiết tốt, không có chỗ linh lợi nào bị cong à?

Không gặp lần đầu, mười lăm là rất ít người đi miếu Thành Hoàng, lái xe càng cảm thấy vị khách này có chút không chính thống. Khách hàng chính là tôn chỉ của ngành phục vụ Thượng Đế, tuy hành vi của Giang Ý kỳ lạ nhưng cũng không tạo ra lý do để chở khách. Lái xe bất đắc dĩ chỉ có thể khởi động ô tô, nhưng không ngừng nhìn lén Giang Ý từ trong kính chiếu hậu. Sợ hắn đột nhiên phát bệnh uy hϊếp đến an toàn tài sản và tính mạng của mình.

Giang Ý nhìn ánh mắt lén lút của lái xe quỷ trộm, khóe miệng nở nụ cười tà tà, nói với Thu Duệ ở bên cạnh:

- Duệ, đã rất lâu không đi ra ngoài, có vui vẻ gì không?

Thu Duệ thoáng nhìn thấy vẻ tà khí và giảo hoạt trên khóe mắt của Giang Ý, quyết định xem thường nam nhân ngớ ngẩn này.

Thật nhàm chán!

Sau khi lạnh lùng phun ra hai chữ này thì hắn đang yên lặng nhìn cảnh tượng nhao nhao lui về phía sau ngoài cửa sổ.

Duệ, trong nhà có hương nến ngươi cảm thấy không ngon ăn, có thể thử một chút miếu Thành Hoàng không? Mỗi khi gặp lần đầu tiên, mười lăm chính là chiêng trống vang trời, hương nến đốt, náo nhiệt không gì sánh được. Chắc chắn ngươi sẽ được ăn no một lần!

Giang Ý nói đến đây thì trên mặt đầy vẻ khoa tay múa chân, làm cho người ngồi ở hàng đầu sững sờ.

Lái xe run rẩy hỏi Giang Ý:

- Huynh đệ, chúng ta nói chuyện với ai đây?

Lái xe chỉ thấy Giang Ý cười nói với ghế trống bên cạnh:

- Duệ, nhanh lên một tiếng với sư phụ lái xe, hôm nay ta mang ngươi đi ra ngoài nhận đường, sau này ngươi tự đi ra ngoài nhớ còn ngồi chiếc xe này của sư phụ.