Giang Ý hồi thần, có chút buồn bực với hành động ý thức vừa rồi, vội vàng đưa bát đũa trong tay cho Thu Duệ để che giấu xấu hổ:
- Cho ăn cơm đi!
Thu Duệ liếc mắt một cái:
- Ngươi ngu ngốc, ta có thể cầm được sao?
Lúc này, Giang Ý mới nhớ tới, Thu Duệ không thể chạm vào bất kỳ vật thật nào.
Ngươi không lấy nổi, còn để cho ta cầm chén đũa cho ngươi.
Ta bảo ngươi gắp đồ ăn ra khỏi bát cho ta. Còn nữa, dùng đũa gắp thức ăn mới.
Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và vứt bỏ của Thu Duệ, Giang Ý biết hắn đang tự trách mình, hắn theo lời gắp đồ ăn vào trong bát của Thu Duệ, hắn bất mãn nói thầm:
- Còn chê ta bẩn, ngươi ăn đồ ăn ai không ăn qua tay của ta. Thức ăn này đều là ta làm, ngươi phải ngại bẩn ngươi chớ ăn!
Ngươi thì thầm cái gì vậy? Ngươi không biết nói sao? Chuyên gia nghiên cứu phát hiện, ăn cơm nói chuyện dễ bị chứng ung thư.
Thu Duệ duỗi ngón tay trắng nõn ra, gắp đồ ăn vào trong chén.
Giang Ý chỉ thấy đồ ăn trong chén không động, nhưng hư ảnh đồ ăn lại bị Thu Duệ thuận lợi bốc lên bỏ vào trong miệng.
Thu Duệ tinh tế nhấm nuốt, hai má hơi nhúc nhích, rất nho nhã nhã nhặn ăn, cuối cùng vẫn không quên vươn đầu lưỡi phấn nộn liếʍ nước miếng dính vào bên môi.
Giang Ý nhìn một chút chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bưng lên chén nước uống một trận mãnh liệt.
Thu Duệ kỳ quái nhìn hắn:
- Đồ ăn không mặn, ngươi uống nhiều nước như vậy làm gì.
Giang Ý cà lăm nói:
- Không... Ta khát nước! Ăn cơm, ăn cơm!
Người này chẳng những ngớ ngẩn mà còn rất kỳ quái, Thu Duệ đã không để ý tới hành động kỳ lạ của Giang Ý, nhanh chóng cắn ăn.
Giang Ý, hộp cà chua này, còn có cái này...
Thu Duệ vung vẩy ngón tay ăn miếng thịt đang chảy đầy mỡ, vẫn không quên chỉ huy Giang Ý chia thức ăn cho hắn.
Sau một bữa cơm, Thu Duệ ăn uống vui vẻ, không khỏi vui vẻ. Giang Ý vội vàng đi trước vội vàng đi sau, phục vụ ân cần.
Sau khi Giang Ý hầu hạ Thu Duệ chuẩn bị ăn cơm xong, hắn mới phát hiện tô canh chưng bốn món ăn đã bị Thu Duệ nuốt sạch một nửa giang sơn.
- Ngươi ăn cái gì? Không phải thức ăn này vẫn còn ở lại chỗ này sao?
Tâm trạng của Thu Duệ hiển nhiên rất tốt, cười híp mắt nói:
- Ta ăn đều là tinh hoa trong thức ăn.
Giang Ý thầm lấy làm kỳ lạ, thì ra là quỷ ăn cơm như thế!
Thu Duệ ăn no uống đã, mặt tràn đầy hài lòng tựa nửa người lên trên ghế sô pha, híp con mắt xem TV.
Giang Ý ở trong bếp rửa bát đũa sạch sẽ, lại cắt hoa quả mang sang đi.
Một người một quỷ an ổn không có chuyện gì, ngồi ở trước TV thỉnh thoảng đối với tiết mục thỉnh thoảng bình luận một phen.
Buổi chiều, Giang Ý gõ chữ, Thu Duệ phối hợp chạy đi, ăn cơm tối xong, Giang Ý đang suy nghĩ vấn đề ở lại ban đêm.
Nhà hắn là một phòng hai gian phòng, chỉ có một phòng ngủ, đạo đãi khách của Giang Ý chính là không thể làm hư khách nhân, càng huống chi hiện tại Thu Duệ là sủng vật của hắn, thân là tự chủ nên hắn có nghĩa vụ phải chiếu cố sủng vật của nhà mình.
Sau đó hắn đặt laptop và đệm chăn lên trên ghế sô pha, Giang Ý nói với Thu Duệ:
- Duệ, trong nhà có một phòng ngủ, ban đêm ta ngủ ghế sô pha, ngươi ngủ giường.
Không biết là đã quen với xưng hô này hay là đã mất hết sức lực để sửa chữa, Thu Duệ lại không phản bác nữa, chỉ là nhàn nhạt nói:
- Vậy thì làm phiền ngươi rồi!
Giang Ý bĩu môi, thật đúng là không khách khí!
Thu Duệ bay tới phòng ngủ của Giang Ý, nhìn vỏ chăn gối mới được tháo ra, hài lòng gật đầu.
Tuy người này hơi ngốc một chút nhưng vẫn rất cẩn thận.
Trên đệm chăn tản ra ánh nắng nhàn nhạt cùng với mùi hương của lụa là dần dần xoa dịu nỗi bực bội trong lòng Thu Duệ. Hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ căng thẳng đang từ từ thả lỏng, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Giang Ý gõ xong chữ, đẩy ra nửa khép cửa phòng ngủ, nhìn Thu Duệ đang ngồi trên mặt đất, một lúc lâu sau mới đóng cửa phòng lui trở về phòng khách.