Giang Ý từ trong phòng ngủ đi ra, chỉ thấy Thu Duệ cuộn mình sát bên cửa sổ sát đất, cảm giác đau thương nồng đậm quấn quanh thân thể đơn bạc của hắn.
Trong lòng Giang Ý cũng có chút đau đớn, hắn đi qua muốn an ủi Thu Duệ, nhưng lại không biết nên nói gì.
Thật lâu sau, Giang Ý mới nói lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi yên tâm đi! Cho dù ngươi không trở về thì ta cũng sẽ nuôi ngươi! Đám nuôi sủng vật này có thê có ta sao? Ta nuôi quỷ, nói ra thì thật là ngưu bức!
Ngu ngốc!
Thu Duệ ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt liếc Giang Ý một cái.
Giang Ý ngượng ngùng im lặng, tủi thân giải thích:
- Không phải ta đến đây là để an ủi ngươi sao?
Thu Duệ lướt qua người hắn, bị hắn bỏ qua, không nhịn được mở miệng kêu lên.
Này, ngươi đi đâu vậy?
Mà loại não tàn như ngươi thì ở dưới mái hiên, chỉ có thể kéo thấp trình độ, ta đi ban công hít thở không khí!
Thu Duệ không hề che giấu sự khinh bỉ đối với Giang Ý, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi lướt tới trước mặt trời mọc.
Này, ngươi có thê nhìn thấy ánh nắng sao? Không phải cũng không thể nhìn thấy mặt trời sao? Dùng không cần ta tìm thứ gì đó cho ngươi che chắn!
Vẫn như cũ không bị nhìn thấy, Giang Ý hiển nhiên không tự biết mình đã hiểu rõ, nhìn bóng lưng Thu Duệ đi xa hô:
- Này, Thu Duệ, mặt trời hôm nay rất độc, đừng có phá hủy ngươi!
Ý... Ý...
Giọng nói buồn bực xấu hổ của Thu Duệ từ ban công truyền đến, Giang Ý vẫn còn đang lẩm bẩm trong miệng chợt hiểu ra, cho rằng Thu Duệ thật sự đã bị mặt trời nướng chín, mang theo đài cao mặt trời mọc chạy đi.
Giang Ý bối rối đánh giá Thu Duệ, thấy toàn thân hắn hoàn hảo không tổn hao gì, tuấn nhan lại một mảnh lạnh lùng, không khỏi buồn bực, rốt cuộc sao lại chọc tới vị thiếu gia này, Giang Ý hỏi:
- Sao vậy?
Đây rốt cuộc là trận pháp gì, không phải chỉ vây ta ở trong phòng này thôi sao? Vì sao còn hạn chế tự do của ta?
Những lời nói tức giận của Thu Duệ đều là từ trong kẽ răng hung hăng nói ra.
Giang Ý mờ mịt nhìn hắn:
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
Thu Duệ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén hận không thể đâm xuyên Giang Ý.
Giang Ý kêu khổ không ngừng:
- Dù sao thì ngươi cũng nên để cho ta chết một hiểu đi!
Ta đi không được ban công, thử thật nhiều lần đều sẽ bị hồng quang bạo khởi bức trở về, giống như phạm vi hoạt động của ta chỉ có năm mét.
Thu Duệ lấy tay ước lượng khoảng cách với Giang Ý.
Sao hắn lại biết chuyện này?
Giang Ý khϊếp sợ không thôi, nhưng sau đó hắn cảm thấy có chút không đúng:
- Thu Duệ, không đúng, vừa rồi ngươi từ phòng ngủ đi đến sát cửa sổ phòng khách, khoảng cách này cũng không dừng lại ở 5m.
Thu Duệ cũng là đây đầu óc nghi hoặc:
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hay là chúng ta thử lại xem sao?
Giang Ý đề nghị nói.
Thu Duệ gật đầu, mặt trời vừa lên cao đã lướt tới, quả nhiên đúng như hắn nói, lúc muốn tới gần ban công thì bị ánh sáng màu đỏ bức lui. Thu Duệ lui về phía sau mấy bước, ánh sáng màu đỏ im ắng vô tức thu hồi.
Giang Ý nói:
- Ngươi tìm mấy chỗ thử một chút.
Thu Duệ đổi mấy chỗ, phạm vi hoạt động cũng chỉ trong phạm vi năm mét, một khi vượt qua phạm vi sẽ bị hồng quang vạch ra lá chắn ngăn cản.
Thu Duệ tức giận trừng mắt nhìn Giang Ý:
- Ngươi chẳng những ác liệt, còn vô tri! bày ra trận pháp này tai họa vô tội, ngươi đang bất giác áy náy sao? Chính là loại người như ngươi mới có thể kéo thấp tố chất của quốc dân.
Giang Ý tự biết mình đuối lý cọ đến bên cạnh Thu Duệ, liếʍ láp mặt cười làm lành nói:
- Là ta không đúng, ta đang cố gắng bổ cứu, ngài đừng tức giận!
Thu Duệ hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục sinh ra áp lực.
Tư thế của Thu Duệ càng lộ ra vẻ phiêu miểu linh động, phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng như sương giống như thiên ngoại tiên nhân cao không nhiễm nửa điểm phàm trần.
Giang Ý sống ba mươi năm cũng chưa từng thấy ai tuyệt sắc như thế, tâm tình tích tụ đã lâu của hắn như gió xuân muốn động, không nhịn được nhìn thẳng mắt.
Thu Duệ cảm thấy ánh mắt sáng rực sau lưng nhìn hắn, quay sang chỉ thấy Giang Ý trừng mắt nhìn hắn không chớp mắt. Loại ánh mắt này xuất hiện không ít trong mắt các nữ nhân viên trong công ty, chỉ là ánh mắt của nữ sinh có chút ngượng ngùng, ánh mắt của Giang Ý lại không hề che giấu.
Nếu như bình thường, Thu Duệ đều sẽ tự động che mắt những ánh mắt này làm cho hắn cảm thấy rất nhàm chán thì hôm nay, ánh mắt của Giang Ý lại như sét đánh.
Thu Duệ đè xuống sự tức giận trong lòng, hận không thể một quyền đánh bẹt, dập tắt cảm giác kích động của nam nhân ngớ ngẩn trước mắt này, quát lạnh nói:
- Ngươi xem đủ chưa? Ngu ngốc!
Giang Ý cũng thấy hành động của mình quá không lễ phép, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt. Nhưng bị Thu Duệ quát như vậy, trong lòng có chút áy náy, giải thích:
- Xem hai mắt cũng không biết đi khối thịt nào, thật sự là keo kiệt!
Thu Duệ đời này đều chưa từng gặp ai da mặt dày đến trình độ này, hắn trừng lớn hai mắt, âm thanh tức giận cũng có chút phát run:
- Ngươi thật vô sỉ!