Chương 12: Nhầm người

Màn đêm buông xuống.

Di Lan Uyển lần nữa đèn hoa rực rỡ, sênh ca ồn ào.

Đèn l*иg treo dưới mái cong, chiếu sáng toàn bộ sân viện.

Khổng Diệu bấm đốt ngón tay mấy ngày, chờ rồi lại chờ, ngày này qua ngày nọ, nửa tháng thời gian lả lướt trôi qua.

Trì Thanh Tu vẫn không xuất hiện.

Nói gì mà mấy ngày nữa sẽ tới, tám chín phần mười chỉ tùy tiện qua loa lấy lệ với nàng.

Nói không chừng đã sớm ném nàng lên chín tầng mây, vậy mà nàng cứ ngu ngốc tin hắn.

Nam nhân đều là kẻ lừa đảo, hắn cũng không ngoại lệ!

Khổng Diệu giựt hoa trong sân cho hả giận.

Cho ngươi lừa ta này, cho ngươi lừa ta này!

“Nha đầu chết tiệt kia, không đi tiếp khách, ở đây ngẩn người làm gì!”

Ma ma vác cái mặt trắng hơn quỷ Dạ Xoa đi tới.

“Nuôi ngươi còn không bằng nuôi con chó, ăn không uống không lại chẳng biết làm gì! Nếu còn không kéo được khách thì cút về hậu viện!”

Một trận thóa mạ ập tới, dọa Khổng Diệu hoảng sợ chuồn êm đi tìm khách.

Lượn lờ một vòng, khóe mắt nàng bắt được một bóng dáng quen thuộc, chờ nhìn kỹ lại, òa, đúng là Phùng tam công tử rồi.

Nếu hắn xuất hiện ở đây, liệu Trì Thanh Tu có tới?

Khổng Diệu đang định tiến tới, trước mắt hoa lên, một làn gió thơm thoảng qua.

Nàng định thần nhìn lại, bên cạnh Phùng tam công tử đã nhiều hơn một nữ nhân hoa hòe hoa sói lòe loẹt.

“Phùng công tử, xem mặt mày ngài hớn hở chưa kìa, gần đây có tin vui sao?”

Phùng tam công tử nhìn nữ nhân trước mặt, nhướng mày cười chào: “Vịnh Nga cô nương?”

Vịnh Nga dùng khăn thơm che miệng cười duyên: “Đều nói quý nhân hay quên, không thể tin nổi trí nhớ của Phùng công tử lại tốt như vậy, thật sự làm nô gia được chiều mà sinh lòng e sợ.”

“Tên của mỹ nhân, bản công tử làm sao có thể quên? Đặc biệt còn là người đẹp như cô nương, đương nhiên ấn tượng khắc sâu.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Vịnh Nga cười khanh khách, ngón tay ngọc mảnh dài điểm chóp mũi hắn, phong tình vô hạn.

Phùng tam công tử sờ mũi, nhếch môi cười đầy hứng thú.

Thấy hai người tán tỉnh tới lui, Khổng Diệu thức thời không tiến lên quấy rầy.

Nếu Trì Thanh Tu không tới, nàng chỉ có thể đi tìm khách khác.

*

Bồi khách uống chút rượu, cả đêm Khổng Diệu bị sờ mó không ít lần.

Rượu quá ba tuần, nàng bị một tráng hán uống say khướt chọn trúng, ôm đi, một đường trêu đùa về phòng.

Băng qua hành lang thật dài, Khổng Diệu bỗng ngửi được hương thơm thanh mát quen thuộc, nàng cực kỳ mẫn cảm với mùi này.

Ngẩng đầu tìm kiếm chủ nhân mùi hương.

Phía trước nghênh đón một bóng dáng cao gầy thon dài.

Thân hình tương tự Trì Thanh Tu, nhưng Khổng Diệu lập tức nhận ra người này không phải.

Đến gần thêm chút ít, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt nam tử, mái tóc đen như mây chỉ dùng một chiếc quan ngọc buộc lấy, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng như trời sao, dưới ánh đèn phủ một tầng sáng vàng nhạt.

Đáng tiếc trong đôi mắt ấy lại không có độ ấm, lạnh như băng.

“Tránh ra.”

Khổng Diệu ngẩn người hoàn hồn mới phát hiện mình lại nhìn chằm chằm mặt hắn như tên ngốc!

“Bổn vương nói ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?” Giọng nói tuy êm tai, song không có cảm tình.

“Xin, xin lỗi,” Hán tử say mèm, nửa người đè trên vai Khổng Diệu làm động tác tránh đường của nàng vô cùng gian nan, “Nô gia thất lễ, mong công tử chớ trách……”

Nam nhân không thèm nhìn nàng lấy một cái, lập tức tiến lên phía trước.

.........