Ngày hôm sau, Nghiêm Huyền Đình cầm theo những chứng cứ ta đưa cho hắn tiến cung thương lượng với tiểu hoàng đế.
Cũng không biết bọn họ nói những gì, tới khi trời tối hắn mới trở về.
Ta giương mắt nhìn hắn, Nghiêm Huyền Đình mỉm cười sáp tới hôn hôn lên chóp mũi ta, thân mật nói: "Nhứ Nhứ yên tâm đi."
Được rồi.
Ta yên lòng.
Một thân võ công cao cường của ta sau mười ngày thì tiêu tán hơn một nửa.
Vốn ta có thể nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc nhà nay chỉ có thể miễn cưỡng mà leo lên cây, trèo qua tường. Tốc độ xuất kiếm cũng chậm hơn một cách rõ ràng.
Cũng chính vào lúc này, thánh chỉ của tiểu hoàng đế cũng đã tới.
Tiểu hoàng đế phán định cái chết của Thẩm Đồng Văn là do người trong giang hồ báo thù, không liên quan gì tới Nghiêm Huyền Đình.
Sau đó tiểu hoàng đế bãi bỏ chức vị Thừa Tướng của Nghiêm Huyền Đình, phong cho hắn một chức quan mới, gọi là cái gì mà Lễ tiết học sĩ.
Sau khi người tuyên chỉ rời đi, ta nhìn Nghiêm Huyền Đình cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
"Sao thế?"
"Đây chính là kết quả ngày đó chàng thương lượng với hoàng thượng đấy à?" Ta hỏi hắn, "Hình như ta... chưa từng nghe thấy có chức quan Lễ tiết học sĩ này."
Hắn bật cười.
"Đương nhiên chưa nghe qua rồi, đây là chức quan hoàng thượng đặc biệt ban cho ta, quản lý cung yến cùng lễ nghi trong hoàng thành, phẩm cấp cao, lương bổng cũng cao, chỉ là không có thực quyền. Ta nói với hoàng thượng mình vẫn còn phu nhân ở nhà phải nuôi, vẫn cần phải kiếm tiền."
Hắn vươn tay ra nắm chặt lấy tay ta: "Không làm được quan lớn nữa, sau này chỉ có thể làm tham quan thôi."
Nghiêm Huyền Đình đương nhiên không thể làm tham quan được.
Ta vẫn luôn nhớ kỹ những lời ngày đó chàng nói với ta.
Chàng nói chàng làm quan là vì muốn để muôn dân an cư lạc nghiệp, mở ra thái bình thịnh thế cho ngàn đời sau.
Chuyện cuối cùng chàng ấy làm trước khi không làm Thừa Tướng nữa đó là xin hoàng thượng hạ chỉ, mở quốc khố tu sửa lại đê điều ở Tịch Giang cho thật tốt.
Mà chức quan Lễ tiết học sĩ này quả thực rất thanh nhàn, cũng rất có tiền.
Tiểu hoàng đế có lẽ cảm thấy có chút hổ thẹn cho nên ban thưởng xuống không ít vàng bạc. Nhưng thực sự thì Nghiêm gia có thiếu tiền chỗ nào đâu.
Nghiêm Cửu Nguyệt sau khi nghe nói Nghiêm Huyền Đình hết tiền rồi liền tiện tay vơ một túm vàng lá nhét vào trong túi ta.
"Tiêu thoải mái, không đủ cứ tới chỗ muội lấy thêm."
Nghiêm Huyền Đình cười nói: "Ta có hết tiền bao giờ đâu? Đùa Nhứ Nhứ chút thôi, muội cứ giữ lại đi, gom lại làm của hồi môn cho mình."
Tầm mắt Nghiêm Cửu Nguyệt quét qua gương mặt của Sở Mộ bên cạnh một cái.
Sở Mộ lập tức tự giác nói: "Ngày mai ta sẽ cho người tới cầu thân."
Muội ấy giễu cợt cười một tiếng: "Nghe giọng huynh miễn cưỡng như vậy, thôi thì không cần đâu."
Trước khi hai người bọn họ lại cãi nhau tiếp hiệp nữa, Nghiêm Huyền Đình kịp lúc dắt ta rời đi.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Nghiêm Huyền Đình bắt đầu dạy ta đọc sách luyện chữ, thậm chí còn học vẽ một số loại tranh khó vẽ.
Thực ra thì học thơ học vẽ thì cũng được thôi, nhưng người này cứ dạy cứ dạy rồi lại dạy tới vài câu thơ kỳ quái.
Ví dụ như "Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu."*
Lại ví như "Trú sính tình dĩ thư ái, dạ thác mộng dĩ giao quân."*
Vào lúc tình ý đương nồng nhiệt hắn sẽ khẽ ngâm bên tai ta: "Chiết liễu phi nhứ bất vấn quân, kim tiêu thấm vũ tổng miên xuân."*
Nhưng cho dù làm chuyện kia nhiều như vậy, ta vẫn không thể mang thai.
Sở Mộ tới bắt mạch cho ta, nói ta bị hàn độc xâm nhập vào cơ thể đã lâu, dù cho đã giải được độc nhưng vẫn tổn thương tới căn cốt.
Mà dù cho có chậm rãi điều dưỡng lại thì nói không chừng phải tới tám năm mười năm nữa may ra mới có chuyển biến tốt được.
Nghiêm Huyền Đình nghe xong vô cùng tùy ý gật gật đầu: "Nếu đã như vậy ngươi sớm chút trở về chuẩn bị chuyện hôn sự của ngươi và Cửu Nguyệt đi."
Sở Mộ ngẩn ra: "... Hả?"
"Ta và Nhứ Nhứ không có cách nào có con được, vậy nên chỉ đành xem hai người các ngươi thôi."
Mùa xuân năm sau, ta và Nghiêm Huyền Đình lại thành thân thêm một lần nữa, lần này là để bái đường, bổ sung lại những nghi thức đã thiếu trước đây, tiểu hoàng đế còn tới phủ tham dự hôn lễ.
Từ sau khi Nghiêm Huyền Đình không còn làm Thừa Tướng tiểu hoàng đế cũng không còn phòng bị chàng như trước nữa.
Thậm chí nhìn thấy thân thể chàng ngày một tốt lên cũng không ngoài ý muốn, còn giả vờ giả vịt ra vẻ nói: "Nghiêm ái khanh lúc trước chính là vì trẫm, vì triều đình và bách tính mà lao lực quá độ, nên thân thể mới yếu ớt như vậy, bây giờ nghỉ ngơi rồi liền tốt lên hẳn."
Nụ cười của Nghiêm Huyền Đình không hề thay đổi: "Hoàng thượng nói phải."
Tiểu hoàng đế không chỉ tới mà còn mang theo một bức ngọc bích thật to được chạm khắc tỉ mỉ.
Hắn nhìn ta, nụ cười ôn hòa giống như đêm đó ta chưa từng tới uy hϊếp hắn vậy.
"Bức ngọc điêu này rất thích hợp với phu nhân của Nghiêm ái khanh, cứ coi như là lễ vật trẫm mừng tân hôn của hai người đi."
Nhìn miếng ngọc điêu có vẻ rất đáng tiền này, ta không nói thêm cái gì nữa.
Tân hôn ngày thứ hai, Nghiêm Huyền Đình dẫn ta cùng Cửu Nguyệt ra ngoại thành du xuân đạp thanh, ta cùng Cửu Nguyệt đi thả diều, chơi mệt thì tự mình quay về nghỉ ngơi.
Nghiêm Cửu Nguyệt cùng Sở Mộ đi chèo thuyền du ngoạn, Nghiêm Huyền Đình cũng mang ta tới bên hồ.
Ta hỏi chàng: "Tới nơi này làm gì vậy?"
Nghiêm Huyền Đình không trả lời ta ngay, hắn bẻ xuống một nhành liễu đang nở rộ, cầm nhành liễu mảnh mai kia khẽ lắc nhẹ.
Vô số tơ liễu nhẹ nhàng hứng gió mà bay lên, hướng về phía mặt trời mà lả tả bay đi.
Tự do tự tại không chút gò bó.
Chàng ấy quay đầu lại, mỉm cười nói với ta:
"Nhứ Nhứ, nàng nhìn xem, đây chính là nàng đó."
_____Hoàn chính văn____
***
*Trường hận ca_Bạch Cư Dị:
Sen vàng dạo, tóc mây rờn,
Màn phù dung ấm, dập dồn đêm xuân. (Bản dịch thơ_Ngô Linh Ngọc)
Bạn nào thích có thể search thử, có những câu thơ rất mướt mát như:
Đêm xuân ngắn ngủi có ngần,
Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu.
Liên miên tiệc múa, buổi hầu,
Đêm nồng, xuân thắm nỗi đau chẳng ngừng.
*Hai câu thơ sau dịch giả không có biết.