Chương 1

"Được thôi, ta gả là được."

Sắc mặt của nam nhân giãn ra, nói với thiếu nữ đứng bên người hắn:

"Mạn Mạn nàng đừng khóc nữa, Ngọc Liễu nói sẽ gả đi thay nàng."

Hắn thậm chí còn không thèm nhìn ta lấy một cái.

Ta đột nhiên thấy buồn cười.

Nam nhân này tên Thẩm Đồng Văn, là chủ nhân của ta cũng là đương triều Kính An Vương. Còn ta là ám vệ của hắn, là loại ám vệ đặc biệt mà có thể lên giường cùng với hắn ấy.

Thiếu nữ hồng y nước mắt như mưa bên cạnh hắn kia, chính là muội muội của hắn, Thẩm Mạn Mạn.

Năm đó Nam Châu gặp nạn lũ, cha mẹ ta chỉ vì hai bát cháo trắng mà đem ta bán vào Kính An Vương phủ. Khi ta đang quỳ trong viện, Thẩm Đồng Văn tuổi còn nhỏ vừa hay xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, đứng vững ở trước mặt ta. Hắn hơi giương cằm lên, nói với quản gia đang cung kính khom lưng ở bên cạnh:

"Nha đầu này, ta muốn."

Lúc đó, Thẩm Đồng Văn mới mười bốn tuổi, thế gia công tử ở độ tuổi vừa chớm biết yêu.

Ta lúc đó mặt mày xanh xao, cả người cũng vừa bẩn vừa hôi nhưng hắn thế mà lại có thể xuyên qua mớ tóc rối bù xù của ta, phát giác ra ta có một gương mặt giống muội muội của hắn Thẩm Mạn Mạn đến ba phần.

Đúng là ánh mắt sắc bén.

Hoặc là sớm đã yêu vào tận xương tủy rồi đi.

Thẩm Đồng Văn đối với ta vừa tốt lại vừa không tốt.

Tốt ở chỗ hắn cho ta ăn, cho ta mặc, lại dạy ta võ công, nuôi dưỡng ta gần như giống với Thẩm Mạn Mạn được cưng chiều từ nhỏ.

Không tốt ở chỗ, hắn coi ta như một thanh đao không thể lộ ra ánh sáng, khiến tay ta nhiễm vô số máu tươi, lại thường trong đêm đen tiến vào giường ta, cùng ta hoan hảo vô số lần.

Mỗi lần đang ngủ tới nửa đêm, khi giật mình tỉnh giấc vì bị hắn thô lỗ trêu đùa, ta liền biết Thẩm Mạn Mạn và hắn lại cãi nhau rồi.

Thẩm Mạn Mạn và hắn không có quan hệ máu mủ gì nhưng bọn họ có danh huynh muội.

Hắn yêu Thẩm Mạn Mạn đến mức không hình dung nổi, không nỡ nặng lời với nàng ta lấy một câu nhưng ở trên giường lại phát giận lên trên người ta. Hắn nắm lấy cằm ta, khinh miệt nói:

"Nếu không phải ngươi có mấy phần giống Mạn Mạn, cái mạng rách này của ngươi sớm đã không còn rồi."

Ta không có trả lời.

Ánh mắt của hắn ta đột nhiên lại mềm xuống, nhẹ giọng nói:

"Ngọc Liễu, ngươi an phận thủ thường một chút, đừng mơ tưởng thứ ngươi không nên nghĩ, ta sẽ đối xử tốt với ngươi."

Ta thấy tên này chập mạch nặng lắm rồi.

Sau đó, quan hệ giữa ta và đôi huynh muội này hình thành nên một vòng tuần hoàn kỳ quái mà ổn định.

Thẩm Mạn Mạn cãi nhau với Thẩm Đồng Văn, Thẩm Đồng Văn lại chạy tới chỗ ta, giày vò ta.

Thẩm Mạn Mạn tức không chịu nổi, chạy tới mỉa mai ta, bị ta chửi cho, nàng ta lại chạy đi mách Thẩm Đồng Văn.

Thẩm Đồng Văn lại trách mắng ta, xử phạt ta, xong lại chạy đi dỗ dành Thẩm Mạn Mạn, không dễ dàng gì mới dỗ được, qua mấy hôm lại cãi nhau tiếp.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không có kết thúc...

Đcmm bà mày đéo muốn làm nữa, bà phải nhảy ra khỏi cái hố này.

Vừa hay lúc này Hoàng đế lại hạ chỉ tứ hôn cho Thẩm Mạn Mạn cùng Thừa tướng đương triều Nghiêm Huyền Đình.

Nghe đồn Nghiêm Huyền Đình thân mang bệnh nan y, không sống nổi qua ba mươi tuổi, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© còn có chút vấn đề.

Cho nên Thẩm Mạn Mạn một khóc hai thắt cổ, không chịu gả cho hắn.

Đừng có lo, có ta muốn gả này!

Tóm lại, ta cứ thế mà mạo danh Thẩm Mạn Mạn mặc lên giá y, ngồi vào trong kiệu đến rước dâu.

Thẩm Mạn Mạn liền không khóc nữa, nàng nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng còn có chút hả hê.

"Ngọc Liễu." Nàng lau sạch nước mắt bước qua chỗ ta, nhét vào tay ta một chiếc vòng ngọc, nhỏ giọng nói: "Ngươi cứ yên tâm mà đi đi, đây chính là số mệnh của ngươi. Ca ca huynh ấy sau này sẽ chỉ thuộc về một mình ta."

Nói xong, nàng ta mới khẽ nâng giọng, dịu dàng nói:

"Cảm ơn ngươi, Ngọc Liễu... đại ân đại đức của ngươi, ta mãi mãi cũng không quên."

Theo ta thấy ấy à, hai cái đứa này đúng không hổ là anh em.

Đầu óc đều chập choạng như nhau, dùng không được tốt lắm.

Ta đội lên mũ phượng nặng nề, lại trùm khăn trùm đầu lên ngồi vào trong kiệu, một đường xóc xóc nảy nảy tiến vào phủ Thừa Tướng.

Thực ra trong lòng ta rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên ta được mặc y phục màu đỏ, lại không ngờ rằng là mặc áo cưới. Y phục này đều được làm theo kích thước của Thẩm Mạn Mạn, ta mặc vào có chút rộng, nhưng mà cũng không cần phải lo.

Lúc trước bởi vì Thẩm Mạn Mạn thích mặc y phục màu đỏ, cho nên Thẩm Đồng Văn liền không cho phép ta mặc. Lại thêm thân phận ám vệ của ta nên ta gần như chỉ có thể mặc quần áo màu đen.

Bởi vì Thừa Tướng đại nhân thân thể mang bệnh, cho nên một đống nghi lễ bái thiên địa, kính rượi tân khách đều được miễn đi hết, trực tiếp đưa vào động phòng luôn.

Ta ngồi trong căn phòng có ánh nến lay động, chưa qua một lúc liền nghe thấy tiếng cửa mở, tiếp đó là tiếng bước chân dần dần tới gần rồi dừng trước giường, một bàn tay thon dài trắng nõn nhấc lên khăn đội đầu của ta.

Ta vô thức ngước mặt lên liền đối diện với một đôi mắt ngậm ý cười.

Chủ nhân của đôi mắt đó cười nói với ta: "Nàng không phải Thẩm Mạn Mạn hả."

Hắn thực sự có được một gương mặt đẹp vô cùng, đôi mày đen nhạt màu, bên dưới là một đôi mắt trong suốt mà trầm tĩnh, môi hơi hơi cong lên nhợt nhạt không chút huyết sắc.

Gương mặt này có chút tái nhợt, nhưng lại giống như được bao phủ bởi một tầng mưa bụi lất phất nơi Giang Nam, làm tôn lên khí chất cao quý trời sinh của hắn.

"Ta đúng là không phải." Ta vô tư gật đầu, chân nhỏ vắt lên mắt cá chân, nheo mắt lại nhìn hắn: "Sao ngươi biết được thế?"

"Ta từng gặp Thẩm Mạn Mạn rồi." Hắn nói, " Nàng ta đâu có đẹp bằng nàng."

Câu này nghe vào làm ta thấy rất thoải mái.

Lập tức ngẩng đầu lên, cười sáng lạn với hắn nói: "Thẩm Mạn Mạn nghe được mấy lời đồn không hay về ngươi, không muốn gả cho ngươi nên ta tới gả thay."

Hắn gật gật đầu, bình tĩnh hỏi ta: "Ngươi có biết tội lừa gạt Đế vương sẽ bị chém đầu không?"

"Biết chứ, nhưng mà võ công ta cao, đánh thắng được ta không có được mấy mống đâu."

Hắn cuối cùng cũng bật cười, lúc cười lên hai mắt cong cong, khóe môi tái nhợt dường như có thêm chút huyết sắc, trông càng thêm xinh đẹp.

Hắn đang cười đột nhiên lại hơi nghiêng người đi ho hai tiếng, ho xong mới quay lại nói với ta: "Không sao hết, ta lấy nàng là được."

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo của ta. Rèm giường đỏ như lửa buông xuống, giá y trên người ta từng tấc từng tấc bị cởi xuống.

"À cái đó..." Ta lại lên tiếng, "Ta không còn trinh tiết nữa rồi."

Nghiêm Huyền Đình vốn đang cắn xương quai xanh của ta, nghe vậy ngẩng đầu lên cười hỏi ta: "Trinh tiết là cái gì?"

Hắn giống như chả quan tâm lắm, chỉ thong thả ung dung mà kề sát bên tai ta, thấp giọng ngâm:

"Mồ hôi đẫm hương phấn, đàn ngọc ngân trên giường

Tình xuân vùi mây mưa, ngực bông mềm như mỡ."*

*(Tô Nhũ- Triệu Loan Loan)

Du͙© vọиɠ trong đôi mắt bình tĩnh của hắn từng chút từng chút bị đốt cháy lên, cho đến khi lan thành biển lửa liên miên không dứt.

Nhưng mà câu thơ này từ trong miệng hắn nói ra lại không hề có chút thô tục nào, chỉ là nó trầm khàn vô cùng, vô cớ khiến ta động tình.

Vào lúc ý loạn tình mê, ta nghe thấy hắn hỏi: "Nàng tên là gì?"

Ta hơi tìm về được một chút lý trí: "Kính An Vương đặt cho ta một cái tên là Ngọc Liễu, nhưng ta không thích."

Hắn nhấc nửa người lên, trong ánh sáng vàng nhạt ấm áp của ngọn nến, ánh mắt ánh lên ý hỏi nhìn ta: "Vậy nàng vốn tên là gì?"

"Nhứ Nhứ, ta tên Nhứ Nhứ." Ta nói với hắn, "Kính An Vương nói cái tên này rất quê mùa, không hợp với khí chất của phủ Kính An Vương bọn họ.

Nghiêm Huyền Đình cười lạnh một tiếng, trong giọng điệu phảng phất nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo trời sinh.

"Một Kính An Vương phủ hữu danh vô thực mà thôi, lại tưởng bản thân là hàng thật à."

Nói xong, hắn cúi người xuống hôn hôn mắt ta, cười nói:

"Vậy ta gọi nàng là Nhứ Nhứ nhé. Nhứ Nhứ, tên nghe thật đáng yêu."

Khi cha mẹ đặt tên này cho ta chỉ nói là tên xấu dễ nuôi mà thôi.

Thẩm Đồng Văn ghét bỏ cái tên này vô cùng, Thẩm Mạn Mạn lại càng khinh thường.

Nghiêm Huyền Đình là người đầu tiên nói tên ta rất đáng yêu.

Thời buổi này tin vịt nhiều nhan nhản, hơn một nửa đều không đáng tin.

Một người ôn nhu như thế này, như một miếng ngọc mài nhẵn xinh đẹp, ở đâu ra tâm ngoan thủ lạt, ra tay ác độc các thứ chớ.

Vào lúc phảng phất như bị đưa lên chín tầng mây, ta mơ mơ hồ hồ mà nghĩ:

Thẩm Đồng Văn đúng là mặt hàng bất lực, vô dụng!

Hóa ra làm loại chuyện này lại thoải mái đến như vậy.