Chương 126

Edit: Bảo Vy 197

Tô Tiểu Lương

không

ngờ là phản ứng của đồng học lại lớn như vậy, nàng liền vội vã vươn tay vỗ lưng của Nhược Ngu

nói: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Sao tỷ lại uống vội vậy?”

Nhược ngu cật lực kềm chế, miễn cưỡng nén lại

một

vài cơn ho thất thố, rồi nàng dùng khăn tay chấm lên khóe miệng, hơi có chút bực mình

nói: “Tô tiểu thư, cái......chuyện như vầy, muội kể cho tỷ nghe, e rằng

không

thích hợp cho lắm?”

Chử Vong là tiểu thúc của nàng. Bây giờ nàng ở Mạc Hà thành cũng

đã

gặp qua

một

hai lần,

hắn

là thanh niên ôn lương khiêm hòa đến nỗi có chút chân chất. Thực

sự

rất khó để tưởng tượng là

hắn

sẽ

tùy ý khinh bạc

một

tiểu thư nhà quan.....Chẳng lẽ vị Tô tiểu thư này

không

biết những lời mà nàng ấy mới

nói

sẽ

khiến hai người họ thân bại danh liệt hay sao?

Nhưng Tô Tiểu Lương lại cảm thấy

một

mặt biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy ở Nhược Ngu, ngược lại là khá thú vị. Nàng chỉ ngoẹo cổ

nói: “Tỷ tỷ, tỷ lại nghịch ngợm rồi, trước đây tỷ

đã

nói

đấy, nếu muội hôn ai đó

thì

phải kể cho tỷ đầu tiên đấy!”

“.......”

Tô Tiểu Lương lại sáp lại

một

chút, ra vẻ bí mật

nói: “Hơn nữa vẫn

thật

giống như những tỷ

đã

dạy muội, nếu như lưỡi cuốn chung

một

chỗ

thật

sự

khiến người quay cuồng a.....”

Kỳ thực giờ đây nữ thuyền vương của Đại Sở cũng cảm thấy

một

trận đau đầu, nàng hoàn toàn

không

ngờ rằng bản thân còn mở và dạy kiểu lớp học này; bây giờ xem ra,

một



nương ngoan ngoãn, trang điểm theo kiểu quyến rũ, còn làm ra cái chuyện hoang đàng như vậy......toàn bộ lại là tội nghiệt do nàng tạo ra.....

Vào lúc này, Lý Nhược Ngu lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi với



nương trước mặt, nếu như

một

mực buông bỏ

không

quản, hoặc là tỏ ra đạo mạo mà khiển trách đều là

không

xứng với hai chữ “lương tâm”.

“Cái đó.....trước đây ta

nói

rất nhiều thứ

không

đúng, Tô tiểu thư cũng nên nghe hai lần rồi tự phân biệt, tuyệt đối

không

được tuân lệnh cách mù quáng.......” Mặt của Tô Tiểu Lương càng đỏ hơn,

nhỏ

tiếng

nói: “Vậy

thật

ra, Nhược Ngu tỷ

thì

chưa nhắc tới sau khi nam nhân hôn xong vẫn

sẽ

không

kềm lòng mà sờ.....sờ cái đó.....ngực......”

Tuy trong lòng Lý nhị tiểu thư hơi có xíu hiếu kỳ, nhưng rốt cuộc là lý trí

đã

thế thượng phong.

Tư Mã đại nhân kia

đã

định cho Vạn tiểu thư trở thành lương phối* của Chử Vong. Bây giờ nàng vừa bồi trà hương quả phẩm vừa nghe về tình sử ngọt ngào nồng nàn của tiểu thúc tử thực

sự



không

thích hợp chút. Nàng lập tức mở lời ngăn lại: “Hai người các ngươi......không

hề qua mai mối gì cả, liền hành động như vậy, chịu thiệt

sẽ

là muội đấy, muội

không

được nhắc tới chuyện này cho người khác......hắn......có từng

nói

muốn lấy muội

không?”

*Lương phối: nghĩa thông thường là chỉ

sự

kết hợp tốt nhất giữa thứ gì đó. Ở đây ý chỉ là người xứng với Chử Vong nhất.

Tô Tiểu Lương mạnh mẽ gật đầu: “Chử công tử

nói

lần này tới Vạn Châu gặp Tư Mã đại nhân liền bẩm báo với ngài ấy, tới lúc thích hợp

sẽ

mời người mai mối tới nhà muội đề thân.”

nói

tới đây, Tiểu Lương hình như rất hạnh phúc: “Tới lúc đó,

thì

có thể thường xuyên gặp tỷ tỷ rồi. Muội chỉ cần nghĩ đến về sau có thể thường bầu bạn với tỷ giống như khi ở học viện

thì

muội chỉ ước gì được lập tức thành thân thôi!”

Nhược Ngu

không

thể

nói

với nàng ấy là chuyện thành thân này muội

không

được đâu! Nàng liền uyển chuyển hỏi sang chuyện khác.

Lần này Tô Tiểu Lương tới cùng với đại tỷ, sau khi thăm hỏi bạn cũ

thì

từ lúc cáo từ liền nhập hội với đại tỷ

đang

mua y phục ở tiệm may.

Sau khi tiễn tiểu hữu ngày xưa

đi, trong lòng nàng ngược lại có chút

không

nỡ rời vị đồng học này. Rồi nàng liền phân phó dưới bếp làm đồ ăn và rượu, chuẩn bị cho buổi tối mời tiểu thúc cùng dùng bữa, rồi trong bàn ăn lại tiếp tục dò hỏi cách ám chỉ

một

lần nữa.

Đến tối, Tư Mã đại nhân liền dẫn theo thứ đệ cùng về. Vì Nhược Tuệ nôn nghén nghiên trọng, nên bây giờ đồ ăn đều được chuẩn bj riêng rồi mình nàng ở trong phòng để nghỉ ngơi

không

có ra ngoài ăn cơm chung.

Nhưng

đi

theo sau lưng nhị huynh đệ Chử gia lại còn có Quan Bá.

hiện

tại da mặt Quan tướng quân

đã

luyện đến

thật

dày, chỉ lấy cơ có chút công

sự

chưa bàn xong liền

đi

chung tới nơi, chỉ là

không

nhìn thấy hình bóng xinh đẹp kia ngồi bên bàn mới hơi xịu mặt xuống.

Món ngon hôm nay đều do nhà bếp dày công nấu nướng,

không

có tay nghề của tiểu phu nhân đồ ăn tự nhiên là trông hấp dẫn và ngon miệng hơn.

Hôm nay Chử Kính Phong tuần thị kho lương

đã

hoàn thành của Vạn Châu,

đi

một

ngày bụi bặm. Về tới trong phủ, trước tiên vào phòng ngủ thay y phục. Rồi chỉ kéo kiều thê

đang

chuẩn bị đưa y phục cho

hắn



một

bên vào trong lòng, rồi hôn môi nàng

một

lúc, bàn tay to kia

không

tự chủ liền sờ tới phần ngực đầy đặn của Nhược Ngu.

Đáng tiếc hôm nay Nhược Ngu nghe lời kể của tiểu hữu đồng học kia, chỉ cảm thấy quả nhiên là huynh đệ, sở thích này cũng giống hệt nhau, nàng lập tức đẩy

nhẹ

hắn: “Khách khứa

đang

chờ ngài ra ngoài để bắt đầu ăn, ngài còn hồ nháo tới lúc nào nữa?”

Lúc trước khi thành thân, tuy Nhược Ngu cũng

không

được rời xa

hắn, nhưng kiểu bịn rịn như trẻ con, tuy

hắn

ưa thích nhưng trong lòng luôn cảm thấy

không

thỏa mãn.

Mà Nhược Ngu của bây giờ tuy

không

ngọt miệng dẻo mồm giống như lúc ngốc nghếch kia, nhưng ngày kia hai người cùng nhau

nói

ra tâm

sự, lại để

hắn

biết rằng trong lòng nàng

không

phải chỉ có mỗi

hắn. Chỉ cần biết trong lòng nàng có tình ý đặc biệt đối với

hắn

thì

giống như nghe được tiếng tù và thổi

trên

chiến trường mà có thể toàn lực dốc tinh thần và dũng khí để tấn công.

Với

sự

cổ vũ như vậy, Chử Kính Phong chỉ cảm thấy giống như

hắn

đang

quay lại thời điểm mới cưới,

một

ngày

không

nhìn thấy Nhược Ngu liền nhớ nhung đến tim,

hắn

thật

chỉ ước được thường xuyên mang nàng ở bên mới được.

Nhưng kiều thê nhắc nhở phải có lý do,

hắn

lập tức tự cắn lên cổ mềm của nàng

một

cái

nói: “Chờ đến đêm, ta lại ăn nàng đàng hoàng......”

Bây giờ Nhược Ngu vẫn có chút

không

thể thích ứng với mặt

không

đứng đắn riêng tư của Chử Kính Phong, má nàng hơi đỏ ửng lên, rồi nàng liền xoay người cũng

đi

thay y phục chuẩn bị gặp khách khứa.

Chỉ là

không

ngờ là

một

lát sau, lại có vị khách khác tới thăm, hóa ra Tư Mã còn mời mả Vạn đại nhân và Vạn Ngọc tiểu thư tời phủ chơi.

Ban sáng Chử Vong chỉ lo bàn công

sự

với gia huynh, tự nhiên

không

có thời gian nhắc tới chuyện riêng của

hắn,

hắn

vốn chuẩn bị sau khi hồi phủ với huynh trưởng

sẽ

nhắc tới, chẳng ngờ

không

biết vì sao

một

lúc sau lại náo nhiệt như vậy, nên nhất thời

không

thể

nói

ra được.

Mà Nhược Ngu lại càng

không

cần

nói

đến, nàng vốn cũng hi vọng nhân lúc gia đình có buổi đoàn tụ nho

nhỏ,

thì

lúc Chử Vong mở lời nhắc tới chuyện cần hôn Tiểu Lương với Tư Mã đại nhân

sẽ

trợ giúp

một

tay. Nhưng chỉ

không

ngờ Tư Mã đại nhân ngay cả nhắc trước cũng hòa toàn

không

làm, liền mời huynh muội Vạn gia kia cùng tới.

Cho nên

nói

rằng chuyện phiền não của thê gian vẫn là có ý tốt nhưng thiếu hiểu biết, bây giờ cũng cho là hai bên đều biết mọi chuyện, cứ cho là cuốn kịch

đã

nằm toàn bộ trong tay, làm sao xem xong đều ra

một

cảnh nam nữ tương ái mà

không

được gần nhau, lập tưc lại là bực bội với kẻ tự mình chủ trương là Chử Kính Phong.

Nhưng Tư Mã đại nhân lại

không

hề cảm thấy

hắn

làm sai chỗ nào, tuy

hắn

đã

sớm cưới Lý Nhược Ngu, nhưng kỳ thực chuyện trong phủ trạch này

không

được tính là có nữ chủ,

hắn

vừa là cha vừa là ca,

đã

quen tự mình làm chủ, dĩ nhiên cũng

không

bàn bạc cái gì với Lý Nhược Ngu.

Hôm nay sau khi hỏi thăm kho lương

đã

xây xong của Vạn Châu, Vạn Ngọc kia đích thực là rất có tài, mức độ khô ráo của kho lương được thiết kế so với kho lương truyền thống tốt hơn nhiều, dựa vào dự tính như vậy

thì

số năm bản tồn lương thực có thể kéo dài hơn nhiều, năm tới có thể tích trữ thêm lương thực cho nạn thiếu lương mùa đông.

hắn

vẫn luôn

yêu

thích nữ nhân có chút tài hoa,

hắn

thật

lòng

không

xem trọng với kiểu nữ nhân khuê các cả ngày chỉ biết vê chỉ thêu thùa. Bây giờ

hắn

càng cảm thấy Vạn Ngọc thích hợp làm đệ tức (vợ của em trai) của Chử gia,

hắn

lập tức liền mời Vạn tiểu thư đến phủ, tiện dịp cũng tính để thứ đệ gặp mặt nàng.

Chử Vong

không

biết tính toán của huynh trưởng, nghe được huynh trưởng giới thiệu liền vội vã cúc lễ với Vạn tiên sinh và Vạn tiểu thư.

Trước kia Vạn tiên sinh lại nghe qua lời đề nghị của Chử Kinh Phong, bây giờ nhìn thấy lời

nói

cử chỉ của Chử Vong kia mỗi thứ đều kính cẩn chừng mực, bây giờ

hắn

làm việc ở phủ nha, cũng xem là nghiêm chỉnh và thực tế, điều đáng tiếc duy nhất chính là

hắn

là thứ xuất. Nhưng nhìn Chử Kính Phong có thể đích thân lo lắng mối hôn

sự

cho đệ đệ này

thì

thấy được đại nhân đối với thứ đệ này cũng là

yêu

thương chăm sóc.

anh

hùng bất vấn xuất thân, nam tử trẻ tuổi tuấn lãng như vậy, nếu với năm tháng rèn luyện nhất định càng hứa hẹn hơn nữa.

Lý Nhược Ngu ngồi

một

bên lạnh lùng quan sát, liền nhìn ra Vạn tiên sinh kia nhất định

đã

biết chuyện, từ ánh mắt liên tục nhìn đến Chử Vong của ngài ấy, chắc là rất hài lòng với vị muội phu tương lai đây.

Mà Vạn Ngọc kia, dường như trong lòng nàng ta cũng biết



lý do lần này Tư Mã mời huynh muội bọn họ tới, nàng ta chỉ ngồi

một

bên mỉm cười, ngược lại

không

mang bộ dạng ngốc nghếch đáng

yêu

như đêm uống rượu ở phủ nha lúc trước, cử chỉ lời

nói

đều

thật

là đứng đắn. Chỉ là lúc đám nam nhân lo hàn huyên với nhau, thi thoảng

sẽ

liếc mắt qua lại giữa hai vị huynh đệ Chử gia, có vẻ là

đang

so sánh cái gì đó......

Lúc nàng ta nhấc mắt lên, nhìn thấy Lý Nhược Ngu

đang

nhìn tới chỗ mình, liền ngọt ngào cười

một

cái đáp lại rồi cúi đầu xuống.

Sau khi uống rượu trò chuyện

thì

thời gian cũng

không

còn sớm nữa, Vạn tiên sinh liền tới thư phòng với Chử Kính Phong

không

biết bàn bạc chuyện gì, sau đó ra khỏi thư phòng, và huynh muội họ đứng lên cáo từ,

Quan Bá kia trong lòng khổ não, uống nhiều hơn chút, rồi

nói

hắn

đang

vô cùng phiền lòng, phủ nhận chuyện muốn ở lại qua đêm. Nhưng lại bị vài lời của Lý Nhược Ngu chọc cho tỉnh rượu, liền xấu hổ rời

đi.

Thế là chỉ còn lại

một

mình Chử Vong, bị Chử Kính Phong gọi vào trong thư phòng.

Lúc Lý Nhược Ngu nhìn thấy Chử Vong cả mặt vui vẻ

đi

theo gã sai vặt và thư phòng của huynh trưởng, giống như chú chó dễ bảo

đang

bú sữa mẹ mà ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng nàng bất giác buồn thay cho

hắn.

Thế là nàng cũng

không

về phòng ngay lập tức, mà trong tay nắm chặt lò sưởi

nhỏ, đứng ở hành lang đối diện thư phòng, lắng nghe động tĩnh trong thư phòng.

Tô Tú

không

biết tại sao hôm nay phu nhân lại như vầy, lại

không

khuyên nàng về phòng được, chỉ có thể áo khoác lông cáo khoác lên người phu nhân.

Đúng lúc đó, chỉ nghe

âm

thanh quát to truyền ra từ thư phòng: “Hồ nháo! Hôn nhân đại

sự

há có thể dễ dàng cho đệ

một

mình làm chủ lung tung?”

âm

thanh của bá chủ phương bắc dĩ nhiên là như tiếng sét ngang tai, Nhược Ngu

không

cần nghe cũng có thể tưởng tượng đệ đệ ngoan ngoãn kia bị huynh trưởng mắng cho cả người phát run như bộ dạng đáng thương mà run rẩy.

TIếng của Chử Vong quá

nhỏ, cũng

không

biết

đã

nói

gì. Sau cùng chỉ nghe được Chử Kính Phong

đã

không

còn nhẫn nại mà đưa phán quyết cuối cùng: “Chuyện này

sẽ

làm theo lời ta

nói, nếu đệ

không

muốn lấy tiểu thư Vạn gia kia, mà tự quyết định

thì

về sau

không

được trèo tới phủ của ta nữa, ta

không

có đệ đệ

không

biết nghe lời như ngươi!”

Vài phút sau, Chử Vong

đi

ra, hoàn toàn

không

mang

sự

vui vẻ như lúc mới vào thư phòng, mà thẫn thờ đờ đẫn, vành mắt lại đỏ lên, rồi hoang mang

đi

ra, nhìn thấy Lý Nhược Ngu liền lơ đãng hành lễ với tẩu tẩu.

Nhược Ngu nhìn

một

thanh niên

anh

tuấn mà u buồn rầu rĩ như vậy, trong lòng nàng lại gợi lên

một

chút thương cảm; trông

hắn

đáng thương vô cùng! Cái vẻ mặt này là trong thư bị mắng mỏ thậm tệ ra cái dạng gì đây chứ?

Nàng lập tức dịu giọng an ủi

nói: “Tính khí của huynh trưởng đệ, đệ cũng hiểu mà, lúc tức giận dĩ nhiên là

đang

buồn bực chuyện gì

thì

nói

chuyện ra chuyện đấy, sau

một

lúc bớt giận

thì

bình thường lại thôi, đệ

không

cần để tâm đâu......”

Lời này làm Chử Vong

nói

tiếp trong nước mắt: “Tẩu tẩu, là Chử Vong

không

tốt, vô cớ chọc cho huynh trưởng nổi giận, Chử Vong đáng chết!”

nói

rồi

hắn

lại tự đánh vào mặt mình hai cái bạt tai

thật

mạnh.

Nhược Ngu nhìn vào người thanh niên buồn bã, với khuôn mặt hao hao với Chử Kính Phong bị đánh đến đỏ tấy, đột nhiên nàng cảm thấy

thật

là.....còn đáng

yêu

đến bồn chồn a!

Đúng lúc này, Chử Kính Phong đứng ngay trước cửa sổ, dĩ nhiên nhìn thấy



ràng chân

thật

dáng vẻ hai mắt sáng rỡ của phu nhân

hắn

nhìn chăm chăm vào tiểu thúc,

thì

hỏa khí vốn còn chưa tiêu tan càng bùng phát.

“Lời của ta ngươi nghe

không

hiểu sao? Còn

không

mau cút ra khỏi phủ!”

Chử Vong sợ đến nước mắt ngừng lại, bị đại ca mà

hắn

kính

yêu

không

thôi quát nạt như vậy, liền hoảng sợ cúi đầu run lập cập

đi

ra khỏi phủ.

Lý Nhược Ngu thu ánh mắt lại, quay đầu về phía

yêu

ma tóc trắng

đang

đứng trước cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Bộ dạng hao hao như vậy, làm sao

không

biết bày ra biểu cảm đáng

yêu

đáng thương

một

chút chứ? Cả ngày trừng đỏ con mắt, muốn hù dọa ai chứ?