Chương 2: So với Maoya thì có lợi hại hơn không?

Editor: Cute Cat

--------------------

Thư Hiểu Huy không có nhiều hành lý, cậu chạy dọc theo khe hở trong bức tường ở hầm trú ẩn một vòng, đem lương thực dự trữ và các loại vật dụng khác nhau mà cậu giấu ở mọi ngóc ngách vào trong không gian nhỏ của mình.

Sau khi do dự một lúc, Thư Hiểu Huy vẫn lấy từ trong kho súng ống tìm lấy hai khẩu súng trường có gắn đạn, cùng với một ít đạn dược, và nhét chúng vào không gian nhỏ của mình.

Sau khi thu dọn xong, Thư Hiểu Huy lấy móng vuốt sờ sờ lên gò má phồng lên của cậu, trong không gian nhỏ của cậu chứa đầy đồ, bất quá có cái may là tuy rằng cậu có thể chạm vào đồ vật bên trong nhưng mà không cảm giác được sức nặng của nó, cũng không cảm thấy khó chịu.

Đương nhiên Thư Hiểu Huy bản thân vẫn là một con chuột nhỏ nên không có khả năng một mình đi đến thành phố Z ở xa, đó chắc chắn là một chặng đường dài, cậu phải đi đến năm tháng nào mới tới được.

Cho nên, cậu cẩn thận đi theo hai người Lý Trì Thiên và Phạm Đống, bọn họ biết tin tức, chắc chắn sẽ tìm người để đi cùng.

Thư Hiểu Huy mới vừa đi theo khe đất tìm được hai người kia, thì nghe thấy Lý Trì Thiên đang ngậm điếu thuốc, khàn giọng nói: "Mười mấy chiếc xe không đủ, chúng ta đi tìm thêm người trên đường đi, trước tiên đem đồ ăn cùng vũ khí lên xe, người cũng đừng ngồi trên xe, chạy sát xe là được."

Phạm Đống nói: "Lý ca, có phải hay không chỉ chọn những người có dị năng và có thể cầm súng bắn không?"

Lý Trì Thiên hút thuốc một hơi thật mạnh, tùy tiện búng ngón tay, tàn thuốc kia liền giống như viên đạn găm thẳng vào nóc hầm trú ẩn, "Lúc này ngươi hỏi chắc chắn sẽ không có bao nhiêu người nói thật, có dị năng thì chắc chắn đều giấu giếm, mang theo hết tất cả mọi người, một đường này không nhiều thì cũng ít đều sẽ gặp được các cyborg, mặc kệ có dị năng hay không thì đều có tác dụng."

Thư Hiểu Huy ngẩng đầu nhìn nóc hầm trú ẩn còn đang lóe lên tia lửa của tàn thuốc, đầu lọc thuốc lá khảm sâu vào bên trong xi măng mấy centimet, đây có phải cũng được tính là dị năng hay không? Hệ sức mạnh?

Phạm Đống nghe được Lý Trì Thiên nói như vậy, sau một hồi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, "Vẫn là Lý ca suy nghĩ thấu đáo! Lộ trình xa như vậy, chúng ta vẫn cần một ít vật hi sinh cản khó khăn thay chúng ta, em liền đi thu xếp ngay bây giờ, tất cả mọi người đều đi cùng nhau."

"Đừng nói lời vô ích, trong lòng biết là tốt rồi." Lý Trì Thiên hung hăng mắng hắn một câu.

Phạm Đống hì hì cười hai tiếng, "Được rồi, Lý ca, em sẽ không nói gì nữa, em đi đây."

Thư Hiểu Huy đang nằm ở phía trên giật giật cái mũi nhỏ, móng vuốt nhỏ căm giận hung hăng cào không khí một phen, nhưng cũng không thể tránh được, bản thân cậu chỉ là một con hamster nhỏ thì có thể làm gì được? Lý Trì Thiên có dị năng bắn súng tốt, dũng mãnh lại thiện chiến, rất nhiều cyborg đều chết ở dưới súng của hắn, những người trong hầm trú ẩn, bao gồm cả cậu trước đây đều rất sùng bái Lý Trì Thiên, chỉ cần hắn nói một tiếng, mọi người chắc chắn đều sẽ đi theo.

Một con hamster nhỏ bé như cậu, cũng chỉ có thể tìm cách tự bảo vệ mình trước tiên, sự tình trên đường thì trên đường đi sẽ nghĩ cách.

Phạm Đống lớn tiếng tiếp đón mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, sau đó kêu mấy tên cường giả lên xe, lợi dụng vào thời điểm giữa trưa khi các cyborg đang bổ sung năng lượng thì vội vàng chạy trốn.

Việc chất đồ lên xe cũng là một chuyện phiền toái, hầm trú ẩn tuy có thể cho xe vào được, nhưng mà xe vận tải lớn bọn họ tìm thấy thì không vào được, nó đang đậu ở ngoài lối ra của hầm trú ẩn, còn phải đề phòng bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện cyborg.

Thư Hiểu Huy men theo khe hở tìm tới kho súng ống, tìm một bao dù nhảy chui vào, lúc sau đượ chuyển vào một chiếc xe tải lớn bên ngoài.

Thư Hiểu Huy ló đầu ra ngoài nhìn, bây giờ đang là giữa trưa, tuy rằng lối ra của hầm trú ẩn nằm ở trong rừng, nhưng lẻ tẻ vài tia nắng vẫn có thể rơi xuống.

Sau đó, Thư Hiểu Huy phát hiện, thời điểm mặt trời chiếu xuống thân thể một số người, sẽ tỏa ra một tia sáng mỏng manh, màu gì cũng đều có, Phạm Đống là đạm lục sắc, Lý Trì Thiên đang bước đi ra thong thả là màu vàng đất.

Thư Hiểu Huy hoài nghi đây có phải là màu sắc của dị năng hay không? Cậu cúi đầu nhìn xem chính mình, nhưng mà ánh mặt trời không chiếu tới đây, cậu nhìn không ra.

Mười mấy chiếc xe vận tải đều chất đầy, nhưng mà lương thực chiếm đa số, đạn dược thì chỉ có hai chiếc.

Thứ khan hiếm không phải súng ống, mà là đạn dược, Phạm Đống phân phát cho mỗi cá nhân súng ống cùng một ít đạn dược, chẳng qua sức mạnh của mỗi cây súng có chút khác biệt, Phạm Đống phát cho những người có thân thể gầy yếu các loại súng nhỏ, súng lớn và lựu đạn thì rất keo kiệt mà đều không cho ai hết.

Cuối cùng mọi người cũng tập hợp xong, Lý Trì Thiên nhảy lên chiếc xe chở đạn dược mà Thư Hiểu Huy đang ẩn nấp, vẫy tay ra hiệu, "Đi thôi."

Mênh mông cuồn cuộn hơn 100 người cứ như vậy mà rời khỏi hầm trú ẩn.

Thư Hiểu Huy ghé vào trong xe co rút móng vuốt lại, cảm thấy có chút không thích hợp, bọn họ đi như thế này thực sự là không an toàn chút nào, các cyborg tiến hành rà quét thấy có sinh mệnh dao động lièn tiến hành công kích, bọn họ nhiều người như vậy, mục tiêu chắc chắn rất lớn.

Quả nhiên, bọn họ còn chưa đi được đến hai km, tòa văn phòng đổ nát đối diện ở gần đó đã nhảy ra hơn chục con cyborg.

Mọi người kinh hoảng phản kích, gom góp dạn tiêu diệt mấy con cyborg, còn có rất nhiều con khác hướng qua đây, công kích từ súng ion của cyborg cũng đã bắn lại đây.

Thư Hiểu Huy ghé vào trên nóc xe vận tải lo lắng suông, nhìn tòa nhà cao tầng rách nát dưới móng vuốt của dị thú và các cyborg, trong đôi mắt nhỏ lóe lên một tia sáng.

Nếu như tòa nhà đối diện sụp xuống, ít nhất cũng có thể tiêu diệt được mấy con cyborg...

Sau đó, con hamster nào đó ngây ngốc nhìn tòa nhà văn phòng đối diện bất ngờ bắt đầu đổ sụp xuống từ tầng 5, ba mươi mấy tầng lầu liền nặng nề mà sập xuống, trực tiếp đem sau báy con cyborg phía dưới đập tan tành.

Đây chắc chỉ là trùng hợp thôi ha?

Thư Hiểu Huy dùng bàn chân trước ôm lấy đôi má phồng lên của mình, tòa nhà văn phòng kia lấy một góc độ siêu cấp quỷ dị mà sụp xuống, một chút cũng không có động tới đoàn xe bên này, cho nên chỉ đập bể những cyborg đó mà thôi.

Dư lại hai cyborg cũng đã bị đánh chết, sau đó đoàn xe chỉ có thể thay đổi phương hướng, hướng bên kia mà đi rồi.

Thư Hiểu Huy xoa xoa đôi mắt, cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ, giống như cảm giác toàn thân vô lực khi bị cảm mạo, Thư Hiểu Huy mơ màng chui xuống dưới xe vận tải đầu đoàn.

Cậu chắc là sẽ không bị bệnh gì chứ? Dưới loại hoàn cảnh này, còn có thể tìm được bác sĩ thý y sao?

Thư Hiểu Huy khó khăn chui vào dưới chiếc xe vận tải đầu đoàn, thật vất vả lấy ra một cái ổ nhỏ mềm mại bằng bông thấm nước từ trong không gian rồi chui vào, móng vuốt nhỏ màu hồng nhạt và cái đuôi ngắn ngủn còn lộ ra bên ngoài, cứ thế liền chìm vào giấy ngủ say.

Cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, Thư Hiểu Huy cảm giác duòng như mình nhìn thấy một bóng người, rất cao lớn, cảm giác rất mạnh.

Người nọ dùng một hay hạ gục cyborg bằng súng tiểu liên M4, thế mà lại có thể linh hoạt né tránh các đòn tấn công bằng súng ion của cyborg, sau đó bay lên dùng một chân đá bay một con cyborg so với người còn lớn hơn vài lần, sau đó là một hồi tiếng súng vang lên, lại một con cyborg bị hắn tiêu diệt, hắn dẫm lên đầu của con cyborg, tiện tay tháo vũ khí trên người con cyborg kia xuống, mang theo vũ khí cực nặng, hướng về phía công kích của các cyborg....

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, hơn hai mươi con cyborg xung quanh đã được giải quyết hết, người nọ tùy tay đem vũ khí của cyborg trên tay tùy tiện ném qua một bên, đột nhiên hơi xoay người nhìn xuống dưới, tầm mắt vừa lúc nhắm vào Thư Hiểu Huy.

Một con hamster nhỏ nào đó giật mình, lông tơ trên người đều run lên, tầm mắt của người nọ rất sắc bén, sát khí rất nặng, dường như anh ta đã nhìn thấy chính mình đang nhìn trộm.

Phản ứng đầu tiên của Thư Hiểu Huy là che lại hai mắt của mình, nhưng hai cái móng vuốt phía trước của cậu tương đối ngắn, động tác che lại đôi mắt dường như trông có chút ngốc, Thư Hiểu Huy lại hậm hực bỏ móng vuốt xuống.

Lúc này, tầm mắt của người đàn ông nọ dường như không còn dọa người như vừa nãy nữa, chỉ là Thư Hiểu Huy vẫn chưa nhìn thấy rõ mặt của anh ta.

Sau đó, người đàn ông nói: "Ngươi có nhìn thấy ta chưa? Ta là Trần Thành Đạc, ngươi đang ở chỗ nào, ta đến đón ngươi."

"Chi chi chi chi chi...." Thư Hiểu Huy nói không được nên có chút căm giận vung móng vuốt.

Sau đó, người đàn ông nọ biến mất không thấy tăm hơi.

Trong lúc ngủ mơ, móng vuốt nhỏ của Thư Hiểu Huy đạp đạp, mở đôi mắt đen nhỏ, trước mắt vẫn là cảm giác mềm mại của bông thấm nước, cậu căn bản là chưa từng rời đi.

Cho nên, đó chẳng qua chỉ là giấc mộng sao, chỉ là, tại sao người trong mộng lại nói hắn gọi là Trần Thành Đạc? Còn nói là sẽ tới đón cậu? Có chút quái lạ.

Chiến trường bên chỗ Trần Thành Đạc đã kết thúc, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên đó không nhúc nhích, Lý Huy xách theo súng ống đi tới, "Lão đại, anh sao vậy?"

Trần Thành Đạc tùy ý đá văng thân thể của cyborg đang chắn đường, mắt liếc nhìn con mèo to đang ngáp bên cạnh Lý Huy, "Không có gì, chỉ là cảm nhận được chiến sủng của ta mà thôi."

Lý Huy vui vẻ hỏi: "Là loại mãnh thú gì? So với Maoya của ta thì có lọi hại hơn không?"

"Nó là một con báo vậy mà lại bị ngươi gọi Maoya (bản raw là 猫牙, mình cũng không biết có phải dịch là Maoya hay không nữa, bạn nào biết thì giúp mình nha, mình cảm ơn.), ngươi cũng thật là." Trần Thành Đạc sờ đầu con mèo một phen, con báo vẫy vẫy móng vuốt hướng hắn ngao ô một tiếng.

"Lão đại, ngươi đừng đánh trống lảng sang chuyện khác nga, con chiến sủng kia của ngươi là loại gì?"

Trần Thành Đạc nhẹ nhàng tránh đi móng vuốt của Maoya, đi về phía chiến xa của họ, "Không thấy rõ chiến sủng của ta là loại gì, chẳng qua sức mạnh tinh thần rất mạnh, ta rất chờ mong."

"YTa nói rồi mà, lão đại mạnh mẽ như vậy, sao có thể không có chiến sủng cộng tác không có ý thức, chắc chắn là một gia hỏa lợi hại, voi gì đó cũng có khả năng." Lý Huy nhảy nhót đi theo ở phía sau, Maoya lắc lắc cái đuôi cũng đi theo sau.

"Lão đại, chiến sủng kia của ngươi ở đâu?"

"Hẳn là không xa." Trần Thành Đạc ngả thân mình vào mặt sau của chiến xa, "Đừng nhiều lời, nhanh đi dọn dẹp chiến trường, nhớ rõ đem súng ion đi hủy ."

Lý Huy nhún vai, xoay người mang theo người đi dọn dẹp, hiện tại các cyborg đều sẽ tự mình thăng cấp, súng ion một chút cũng không thể lưu lại, trước kia bọn họ đã gặp một cyborg trang bị bốn súng ion.

Rất tiếc là sau khi các cyborg bị hủy thì súng ion cũng theo đó mà không còn năng lượng, bọn họ không có cách nào để bổ sung năng lượng, bằng không thì nếu sử dụng sức mạnh của súng ion để tiêu diệt các cyborg nhất định sẽ rất tuyệt, cho đến nay, cũng chỉ có lão đại của họ đủ nhanh nhẹn để sử dụng chúng.

Tại thời điểm nghỉ ngơi, Trần Thành Đạc hơi hơi nhắm mắt lại, có chút do dự, hắn dường như nghe thấy được âm thanh của hợp tác ý thức chiến sủng (bản raw là 意识协同的战宠, mình cũng không biết dịch sao cho mượt, bạn nào biết thì giúp mình nha, mình cảm ơn.), có chút nhỏ và tinh tế, "Chi chi chi chi?"

Trần Thành Đạc lắc đầu bật cười, tóm lại chuyện cảm ứng được chiến sủng của mình là chuyện rất vui sướиɠ.

--------------

mong đừng ai reup, cảm ơn mn đã đọc, chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ.