Chương 12: Chuột nào đó bị rớt lại mà không tự biết.

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911.

-------------------------

Trần Thành Đạc đã hiểu nhầm nhưng Thư Hiểu Huy đang nằm trong tay Bằng Bằng thì không.

Tiểu hài tử nằm trên cái bệ kim loại cao bị các sợi dây kim loại mỏng như tơ đâm vào đa số các dây thần kinh trong cơ thể, khả năng điều khiển tinh thần lực cũng không chuẩn xác, cho nên khi nhóc con nói ra những lời này thì nó cũng truyền lại rõ ràng trong đầu Thư Hiểu Huy.

Tiểu hamster nào đó bám lấy tay cậu nhóc đứng lên, móng vuốt nhỏ run rẩy nói, "Chi chi chi!"

Nhóc biết anh là con người?

Tiểu hài tử vừa định mở miệng nói thì đã bị Trần Thành Đạc đè đầu lại không cho nhúc nhích, "Bằng Bằng, lát nữa anh muốn đem những dây kim loại mỏng trong người em lấy ra, có khả năng sẽ đau một chút."

Tiểu hài tử chớp chớp mắt, hơi mở miệng, gian nan cười "Em không sợ, cả ơn anh, đại ca."

Tô Bân nói, "Lão đại, anh mau lên, kiểm tra cho thấy sinh mệnh của cậu nhóc đang suy giảm, cũng không biết đã bao lâu rồi không ăn, toàn bộ khí quan trong cơ thể suy kiệt nặng."

Thư Hiểu Huy vừa nghe thấy lời này, cũng không nóng vội cùng nhóc con trao đổi, duỗi móng vuốt nhỏ cầm ngón tay cái của nhóc, an ủi trong im lặng.

Trần Thành Đạc hít một hơi, khẽ nhắm mắt lại, giơ tay đặt lên không trung trên người đứa trẻ, sau đó, những cái dây kim loại mảnh như tơ rậm rạp giống như mạng nhện bắt đầu bị hắn kiểm soát, từng dây một bay lên trên đầu cậu nhóc, sau đó từng chút một rút ra khỏi thân thể cậu nhóc.

Thư Hiểu Huy có thể rõ ràng cảm giác được thân thể nhỏ bé của cậu nhóc run rẩy, những dây kim loại giống như mạng nhện này xuyên qua từng bộ phận trên cơ thể, đều tác động lên dây thần kinh, thời điểm bị cắt đứt có thể tưởng tượng giống như ở trên dây thần kinh người cắt qua.

Chỉ là không biết có phải cậu bé có thể chịu đau được hay là đã đau tới cực hạn rồi mà nãy giờ vẫn không rên một tiếng nào.

Móng vuốt nhỏ của Thư Hiểu Huy theo bản năng gãi gãi ngón tay, thời điểm nhìn tới trên người cậu bé bắt đầu nổi lên một đám mây đen nhàn nhạt tựa như vận xui, Thư Hiểu Huy vô cùng lo lắng, dùng móng vuốt nhỏ cố gắng hướng tới Trần Thành Đạc đang tập trung tinh thần mà hét lên, "Chi chi chi chi!"

Dừng tay! Trước tiên mau dừng tay!

Những lời này phi thường mãnh liệt vang lên ở giữa ý thức của Trần Thành Đạc, chấn động ý thức của hắn, hắn lập tức dừng lại dị năng kim hệ, các dây kim loại mỏng đang bay đột nhiên dừng lại, bay lơ lửng giữa không trung.

Tô Bân khẩn trương kiểm tra thân thể cậu bé, "Lão đại, ý thức của cậu bé rất yếu, khó cả năng sẽ chịu đựng không nổi."

Trần Thành Đạc cắn răng, vài người bọn họ chỉ là quân nhân mà thôi, tri thức chữa bệnh có được đa phần là cấp cứu tại chiến trường, mặt khác thì rất hạn chế.

Tô Bân nói, "Lão đại, để cậu bé như vậy sẽ rất đau khổ, có lẽ nên để cậu ấy ra đi nhẹ nhàng...như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Cũng không biết có phải cậu bé đã nghe được những lời này hay không, đôi môi không chút huyết sắc giật giật, tuy rằng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng mà một ý niệm đều vang lên trong ý thức của mỗi người, "Em muốn được sống....Rất nhiều tin tức ở....Trong đầu của em...."

Sau đó chính là cảm xúc đau của cậu bé này truyền đến, đau đến mức khiến cho người khác điên cuồng chuyển động trong ý thức của mỗi người, sau đó bị cậu bé giãy dụa dùng tinh thần lực đè ép xuống.

Đã từng bi thảm gặp phải người tộc Tháp Đặ mạnh mẽ truyền vào sóng điện não vào sâu trong các dây thần kinh, làm cho đứa trẻ năm tuổi này tron thời gian ngắn ngủi khai phá bên trong đại não ở rất nhiều khu vực mà con người không biết, cũng cho cậu bé biết, người tộc Tháp Đặc mạnh mẽ truyền sóng điện não vào trong đầu mang lại những tin tức quan trọng cỡ nào.

Thư Hiểu Huy duỗi móng vuốt ôm ngón tay cậu nhóc, cục bột giống như run lên theo thân thể cậu nhóc.

Cậu nên làm thế nào để trợ giúp cậu bé?

Đúng lúc này, Trần Thành Đạc cảm nhân được một loại cảm giác giống như phúc chí tâm linh*, hắn đột nhiên biết cách đối phó với những dây kim loại mảnh đó như thế nào, hắn lập tức vận chuyển dị năng hệ kim, khống chế các dây kim loại mảnh tiếp tục rút ra bên ngoài.

*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, (khi vận may đến, người ta linh hoạt khôn ngoan hơn) kiểu như nghĩ thông suốt mọi chuyện ấy><

Lúc này đây việc kéo ra những dây kim loại mảnh lần này khác với lần trước rõ ràng khác nhau, những cái dây đó bị tác động lấy một trình tự nhất định cùng lực đạo dựa theo quy luật kỳ lạ nào đó rút ra, mỗi khi rút ra một cây, cậu bé nằm trên bàn kim loại sẽ run lên một chút.

Hàng vạn sợi dây kim loại mảnh phải mất hơn nửa ngày mới kéo ra được hết, Tô Bân hưng phấn nhìn số liệu trên dụng cụ, "Lão đại, cậu bé còn sống, tuy rằng rất suy yếu, nhưng mà sinh mệnh đã không còn bị nguy hiểm."

Trần Thành Đạc thu hồi dị năng hệ kim của mình xoay cổ, kiểm soát dị năng hệ kim một cách chính xác trong thời gian dài so với khi hắn gϊếŧ mấy trăm dị thú còn mệt hơn.

Chỉ là, cái cảm giác vừa mới lúc nãy là từ đâu mà tới?

Trần Thành Đạc nhìn về phía tiểu chiến sủng trong tay cậu bé, thời điểm lúc nhìn đến thân thể mềm mềm nhỏ nhỏ kia ở trên tay cậu bé vẫn không nhúc nhích, Trần Thành Đạc đột nhiên giật mình, vươn tay đem Thư Hiểu Huy ra.

Thân thể nho nhỏ ở trong lòng bàn tay toàn bộ đều mềm nhũn, đầu nhỏ rũ, móng vuốt nhỏ cuộn lại, không hề nhúc nhích...

"Tô Bân", Trần Thành Đạc rống lên một tiếng.

Tiếng rống này quá lớn và gấp gáp, làm Tô Bân sợ tới mức run rẩy, cuống quít đi qua, "Lão đại?"

"Nhìn xem nó là bị làm sao?" Trần Thành Đạc gần như nghiến răng nói.

Tô Bân nhìn thoáng qua, hơi ngây người một chút, sau đó chạy nhanh đến bắt đầu đo lường kiểm tra tiểu chiến sủng của lão đại nhà hắn.

Càng kiểm tra Tô Bân càng kinh ngạc cùng khẩn trương, hết lần này đến lần khác hắn thường ngước mắt lên nhìn lão đại, sau khi xác định tình huống của Thư Hiểu Huy, hắn hoảng hốt kiểm tra Trần Thành Đạc.

Trần Thành Đạc nhíu mày nói, "Không cần kiểm tra cho ta, ta rất bình thường, nói cho ta biết nó làm sao vậy?!"

Tô Bân thận trọng nói, "Lão đại, nó hình như sắp chết rồi!"

"Thối lắm! Lão tử vẫn còn sống tốt lắm, nó như thế nào sẽ sắp chết được?!" Trần Thành Đạc khó có lần nói văng tục.

"Lão đại, chiến sủng của ngươi so với người khác có lẽ sẽ không quá giống nhau."

Tô Bân kiểm tra lần hai rồi lần nữa, thế nhưng hắn chính là thành viên duy nhất trong đội ngũ tương đối hiểu cách cấp cứu, hơn nữa hắn cũng không biết nhiều về thú y, tra xét một hồi lâu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên hắn chỉ có thể lắc đầu.

Lông mày Trần Thành Đạc nhíu lại, che lại tiếu chiến sủng của hắn rồi xoay người đi ra ngoài.

Thạch Duệ đứng dậy muốn chạy theo, Lý Huy chạy nhanh tới giữ chặt tay hắn lại, "Để cho lão đại yên tĩnh một chút."

Lúc này vừa mới tìm được chiến sủng, tuy rằng có chút nhỏ, nhưng mà trong ba ngày ngắn ngủi này, có thể nhìn thấy lão đại rất thích tiểu chiến sủng này.

Trần Thành Đạc nâng tiểu chiến sủng hơi thở thoi thóp đứng ở bên ngoài, trời đã tối rồi, ngoại trừ ánh sáng mờ nhạt của ngôi sao, trong thành phố không có bất cứ nơi nào có ánh sáng.

Trần Thành Đạc ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn tiểu chiến sủng nằm trong lòng bàn tay đang duỗi ra tứ chi, chọt chọt bụng nhỏ của nó, "Ngoan, ngủ ngon đi, ngày mai sẽ cho ngươi ăn ngon."

Người nào đó dị thường kiên định mà cho rằng cục bột nhỏ này sẽ không mau như vậy mà không sống nổi.

Trần Thành Đạc liền cứ như vậy mà ngồi hơn nửa đêm bên ngoài che lại tiếu chiến sủng, cũng may tuy rằng độ ấm của lòng bàn tay không cao nhưng liên tục tồn tại, mà thời điểm sau nửa đêm, cục bột nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên đạp chân, móng vuốt nhỏ dẫn lên gón tay lạnh lẽo của hắn.

Trần Thành Đạc nhẹ nhàng mở ra haitay đã che lại, không đợi hắn xe cẩn thận, liền có tia sáng mỏng manh từ mặt đất chui lên tới, hội tụ tới người cục bột nhỏ trên tay hắn, Trần Thành Đạc đột nhiên nghĩ tới lời giáo sư Ngụy, "Hiện tại đồ cổ kia chỉ là kích phát dị năng của loài người, về phần dị năng tăng lên như thế nào, đa phần có liên quan tới mặt đất."

Trần Thành Đạc còn đang chờ mong thời điểm tiểu chiến sủng tỉnh lại, tay hắn đột nhiên trầm xuống, trên người Thư Hiểu Huy có một tia sáng nhàn nhạt hiện lên, sau đó một người có khuôn mặt tái nhợt soái khí có chút đáng yêu rơi vào giữa tay hắn, hai tay đặt trước ngực hắn, trong miệng vô thức phát ra âm thanh, "Chi chi chi..." Ta muốn uống nước...

Hàm của Trần Thành Đạc căng cứng, lần đầu tiên hắn nghe hiểu rõ ràng trong tiếng chi chi chi nho nhỏ đó là ý gì, hắn giơ tay đem cái ly inox bên trong balo ra tới, mở ra sau đó đưa tới trước mặt tiểu chiến sủng ngoan ngoãn nào đó.

Uống nước xong, chiến sủng ngoan ngoãn nào đó hít hít cái mũi nhỏ, cau mày, nghiêng đầu rồi dựa vào trước ngực Trần Thành Đạc ngủ say.

Trần Thành Đã rũ mắt nhìn cái đầu đen tròn của tiểu chiến sủng, bàn tay đang tính xoa xoa đầu tóc thoạt nhìn xúc cảm không tồi này, ánh sáng trắng xung quanh đột nhiên biến mất, trên cánh tay Trần Thành Đạc nhẹ hẳn đi, người không thấy đau nữa, hắn thuận tay chụp được một tiểu hamster đang chảy xuống vào trong lòng bàn tay.

Tiểu chiến sủng cuộn lại thành một quả cầu chuột ở mặt bên trong lòng bàn tay hắn ngoan ngoãn ngủ.

Trần Thành Đạc nâng quả cầu chuột lên nhìn nửa ngày, khóe miệng chặm rãi nâng lên một độ cung, duỗi tay che lên tiểu chiến sủng nhà hắn.

Rốt cuộc Trần Thành Đạc ngồi bên ngoài che lại tiểu chiến sủng nhà hắn đủ rồi, đi vào tới trong liền đối diện với tầm mắt lo lắng của ba người, mà ba con chiến sủng khác trên mặt đất đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tới tay hắn.

Khóe miệng Trần Thành Đạc giật giật, ba con này còn nhớ thương tiểu chiến sủng nhà hắn, thiếu giáo huấn!

Lý Huy kéo cổ Maoya lại, "Lão đại."

Tô Bân cũng nhanh chóng chạy đến bắt lấy đại bàng đen nhà hắn, ấn đầu đại bàng đen vào ba lô, "Lão Đại, Tiểu Hôi nó ...."

"Nó không bị sao hết, là do trình độ của ngươi gà mờ, sau khi trở về tìm giáo sư Ngụy học hỏi thêm một chút!"

"Vâng, lão đại."

Trần Thành Đạc nhìn thoáng qua hài tử nằm trên bệ kim loại, "Tình hình của Bằng Bằng sao rồi?"

"Ngát xỉu, ta đã tiêm cho cậu bé một ít thuốc, nhưng chúng ta cần nhanh chóng mang cậu bé trở về, thân thể của cậu bé vẫn suy kiệt rất mạnh, cần được tịnh dưỡng tốt." Tô Bân nói.

"Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát."

"Vâng, lão đại."

Sáng sớm hôm sau, Thư Hiểu Huy vẫn chưa tỉnh, Trần Thành Đạc nhìn hai má nhỏ phình phình của cậu, thò tay chọc chọc, từ bên trong rớt ra rất nhiều đồ vật đủ loại, có một só hạt ngũ cốc nhảy ra, nhưng cũng chỉ bé xíu.

Sau đó, hắn đem Thư Hiểu Huy đặt trong một cái hố lõm trong ba lô, bắt đầu ra tay.

Trần Thành Đạc cầm một hộp cơm ra tới, khống chế kim loại biến thành hai khối kim loại phẳng, bắt đầu nghiền nát các hạt ngũ cốc nho nhỏ, chờ sau khi nghiền nát thành mảnh nhỏ xong, hắn lại đem khối kim loại kia biến thành chén, bỏ vào bên trong rồi thêm chút nước, dùng bột các loại hạt đã được nghiền nát lúc nãy trộn lên sau đó tạo hình thành cục bột.

Cuối cục bột mì bị hắn chà xát thành một sợi mì dài xếp lên nắp hộp cơm, đốt lửa dưới cái chén kim loại, đợi nước sôi liền cho sợi mì vào nấu.

Thư Hiểu Huy là bị mùi hương hấp dẫn, vừa mở mắt liền nhìn thấy Trần Thành Đạc dùng chiếc đũa kim loại cuộn lại rồi bỏ vào trong chén, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu đã tỉnh, Trần Thành Đạc bưng chén nhỏ để trước mặt cậu.

Người nào đó mở mắt ra là liền nhìn thấy đồ ăn chớp chớp đôi mắt, bò dậy, ngồi ở trên balo, móng vuốt nhỏ bám lấy Trần Thành Đạc đang bưng chén nhỏ, duỗi cổ muốn ăn.

Trần Thành Đạc nhìn sợi mì thon dài bị Thư Hiểu Huy không ngừng ăn từng chút từng chút một...

Chờ Thư Hiểu Huy cảm thấy mỹ mãn mà nuốt xuống, Trần Thành Đạc liền bưng ly nước cho cậu uống.

Hamster nào đó gian nan ăn hết phần mì còn lại để trong túi ở hai bên má, mì sợi tuy ăn ngon, nhưng ăn xong có chút mệt mỏi.

-----------------------

Đã đăng lúc 22h20p, ngày 26/1/2022.



Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911.



Dạo này mình đăng hơi ít truyện tại thầu 1 lúc 2 bộ dài quá với lại mình sắp thi rồi ạ, xin lỗi mn nhiều, mong mn thích truyện ^^.