Chương 11: Mây đen tựa như vận xui che đỉnh đầu.

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911.

--------------------------

Vào thời điểm giữa trưa, các cyborg sẽ có đoạn thời gian để bổ sung năng lượng, trong khoảng thời gian này tuy rằng các cyborg vẫn sẽ phát động tấn công nếu rà quét ra được dao động sinh mệnh của cơ thể nhưng mà sẽ thay đổi vị trí.

Tuy nhiên lúc này Trần Thành Đạc và những người khác đang mạo hiểm, nếu trong phi thuyền thật sự có người tộc Tháp Đặc tồn tại thì có thể chương trình của các cyborg trước mắt này có thể thay đổi.

Cho nên nhiệm vụ dầu tiên của bọn họ là xem thử tính công kích, Lý Huy sử dụng dị năng hệ tốc độ mang theo mấy người cọt tới chỗ gần tòa thành lũy của cyborg.

Ở tại thời điểm mấy người không có chủ động tấn công, lớp phủ che chắn rà quét dao động sinh mệnh có tác dụng nhất định, cũng không có khiến cho cyborg tiến hành bất kì công kích nào Trần Thành Đạc ra hiệu mấy người không cần hành động thiếu suy nghĩ sau đó hắn nhắm mắt lại, đem năng lực cảm nhận của mình đối với kim loại khuếch trương tới mức cao nhất.

Chủ ý của Trần Thành Đạc là xem rõ ràng toàn bộ cơ cấu thành lũy, tốt nhất là có thể hiểu biết rõ ràng những vị trí yếu hại của thành lũy, xác định vị trí rồi làm rõ thêm bản vẽ.

Thư Hiểu Huy bám trên túi áo Trần Thành Đạc, nhìn chằm chằm hai vòng băng vải quấn quanh mình, từ giữa khe hở của băng vải nhìn ra bên ngoài xem, liền ở tại thời điểm Trần Thành Đạc phóng ra cảm nhận về kim loại của hắn, Thư Hiểu Huy loáng thoáng cảm ứng được một thứ gì đó rất kỳ quái.

Thật giống như là trong nháy mắt cậu đã nhìn thấy vận khí của mỗi người, tỷ như cậu mơ hồ cảm giác được Trần Thành Đạc giống như sắp gặp xui xẻo, người xui xẻo nhất có thể là Thạch Duệ...

Sau đó, Trần Thành Đạc đột nhiên mở mắt, bắt lấy cánh tay Lý Huy nói, "Đi!"

Cùng lúc đó, thành lũy cyborg dường như đã bị kinh động bởi thứ gì đó, vô số súng ion hướng tới chỗ bọn họ mà bắn.

Lý Huy đột nhiên cả khinh, lỗi kéo mấy người cùng nhau chạy trốn, tránh được đòn tấn công từ súng ion trong gang tấc.

May mắn thay, đằng sau bọn họ cũng không có các cyborg tụ lại tập kích, tòa thành lũy bằng cyborg kia cũng không có di chuyển vị trí.

Thời điểm Lý Huy và những người khác quay trở lại vị trí họ đã dừng lại trước đó, Thạch Duệ rên một tiếng và gục xuống đất, cẳng chân của hắn bị súng ion bắn trúng, lúc này máu đang không ngừng chảy ra.

Trần Thành Đạc nghiến răng, nhắm mắt lại và dựa vào tường chịu đựng cơn đau.

"Lão đại?" Lý Huy ghé sát vào hỏi "Ngươi bị thương rồi sao?"

Trần Thành Đạc khua khua tay, gân xanh trên trán nhảy lên, "Đi xem Thạch Duệ thế nào."

Lý Huy quay lại cùng Tô Bân xử lý miệng vết thương cho Thạch Duệ.

Thư Hiểu Huy đẩy miếng băng vải trên đầu ra nhìn xem Trần Thành Đạc lại chỉ nhìn thấy.....cằm của hắn, lại nhìn qua bên kia Thạch Duệ với khuôn mặt lạnh lùng đang xử lí vết thương.

Mà cậu cảm giác được đám mây đen nhàn nhạt đang bao trùm đỉnh đầu hai người nhìn giống như là vận xui đang chậm rãi tan đi.

Sau khi Thạch Duệ xử lí tốt miệng vết thương, cả ba người tiến lại đây rồi hỏi, "Lão đại, ngươi bị sao vậy?"

Trần Thành Đạc chịu đựng nỗi đau giống như đầu bị nứt toạc ra, đau đớn nói, "Ta đã chịu công kích từ dị năng hệ tinh thần."

"Người tộc Tháp Đặc?" Lý Huy nói.

Trần Thành Đạc lắc đầu, "Không phải."

Trần Thành Đạc không nói lại cụ thể, hắn cảm giác tình hình có chút kỳ lạ, chưa tận mắt thấy hắn không dám chắc chắn, hắn đi đến trước mặt tường bị vỡ ra kia, vẽ lên trên mặt tường kêt cấu bên trong của thành lũy.

Kết cấu rất rõ ràng tỉ mỉ, ở trong trung tâm thành lũy còn có một cái gì đó trông giống như bàn phẫu thuật, trên đó cắm vô số đường dây kim loại.

Trần Thành Đạc vẽ một cái vòng tròn lên bàn mổ ngay trung tâm thành lũy, "Ở đây chính là nơi có người hoặc là vật gì đó có tinh thần lực rất mạnh mẽ, có khả năng cao hơn cấp 9, nơi này cũng có mục tiêu của chúng ta cho nên trước hết chúng ta có hai phương án, một là dọn sạch tất cả các cyborg trên thành lũy, hai là thử lại một lần cạy ra một cái cửa ra vào nhỏ ngay bên cạnh ngoài của thành lũy."

"Mọi người có ý kiến gì không?" Trần Thành Đạc hỏi.

Vô luận nhìn thế nào cũng thấy phương án thứ hai tương đối ổn hơn, hơn nữa nếu như thất bại thì hoàn toàn có thể chọn dùng phương án thứ nhất, thế nên cả ba người đều nhất trí chọn phương án thứ hai.

Thời điểm Trần Thành Đạc chuẩn bị đưa ra quyết định, Thư Hiểu Huy đang bám trên túi áo của hắn nhìn thấy rõ ràng trên đỉnh đầu mấy người Trần Thành Đạc có đám mây đen thùi lùi giống như vận xui, so với lúc trước còn dày đặc hơn nhiều.

Thư Hiểu Huy nóng nảy dùng sức quơ quơ hai cái chân trước nhỏ, "Chi chi chi chi!"

Tuyệt đối không thể sử dụng phương án thứ hai!

Thanh âm của Thư Hiểu Huy có chút nhỏ, lúc này thành lũy không tìm thấy mục tiêu lại liên tục hướng xung quanh bắn súng ion, cho nên tiếng kêu nhỏ này của cậu không ai nghe thấy.

Thư Hiểu Huy càng sốt ruột hơn, cậu gian nan chui ra từ vài lớp băng vải, một đường bò dọc theo người Trần Thành Đạc lên vai y, móng vuột nhỏ túm lấy lỗ ta ai đó gào lên, "Chi chi chi chi!"

Trần Thành Đạc quay đầu không biết nói gì nhìn tiểu chiến sủng đang phẫn nộ, duỗi tay đem cậu bắt lại, "Đói bụng?"

Thư Hiểu Huy theo tay Trần Thành Đạc xuống vách tường nằm dưới mặt đất, móng vuốt nhỏ dẫm lên bản đồ bên trong của thành lũy mà Trần Thành Đạc vừa vẽ ra lúc nãy, ở trên đó xoay quanh.

Lúc này Trần Thành Đạc càng rõ ràng hiểu được ý của tiểu chiến sủng nhà hắn, âm thanh chi chi nha nha như lẩm bẩm kia tương đương với lo lắng cùng sốt ruột, ở trong đầu hắn hóa thành một câu đơn giản, "Không được dùng phương án thứ hai!"

Trần Thành Đạc nhướn mày, đem tiểu hamster đã sốt ruột đến độ quay còng còng trên mặt đất lên, duỗi tay chọc chọc eo nhỏ của cậu, "Đề nghị của ngươi là muốn chúng ta đánh hạ hết tất cả cyborg sao?"

Thư Hiểu Huy nhìn thấy đám mây đen trên đỉnh đầu Trần Thành Đạc lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy dần dần nhạt đi, thở phào nhẹ nhõm ngồi trên lòng bàn tay hắn, gật gật đầu nhỏ.

Trần Thành Đạc cúi đầu nhìn bản đồ trên vách tường suy nghĩ một hồi, lần thứ hai dùng băng vải quấn tiểu hamster thành xác ướp rồi bỏ vào trong túi.

Lý Huy gãi gãi đầu, "Lãi đại, ta luôn cảm thấy tiểu chiến sủng nhà ngươi là linh vật may mắn, nếu không thì nghe theo nó đi? Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng tiêu diệt hết tất cả dị thú."

Trần Thành Đạc gật đầu, nhanh chóng định ra kế hoạch tấn công lần hai.

Lần công kích này cũng có ý nghĩa, dù sao bọn họ cũng có nhiều hơn một tin tức là cyborg sẽ không rời khỏi thành lũy mà thành lũy cũng sẽ không thay đổi vị trí.

Nói ngắn gọn thì phương án này giống như trò chơi đâm vào quả cầu, Lý Huy-người có dị năng hệ tốc độ mang mọi người lao lên phía trước đánh sâu vào trong, Trần Thành Đạc đảm nhiệm tấn công chủ lực, mặt khác còn phụ trách yểm trợ, sau đó thì giống như lột vỏ hành tây xuống đem tầng tầng các cyborg bao quanh thành lũy đánh rớt từ từ xuống.

Hơn nữa lúc trước Trần Thành Đạc vẽ ra mấy vị trí yếu hại của thành lũy, một vòng C4 đi xuống dưới, vào đợt tấn công cuối, súng ion hướng ra bên ngoài của các cyborg ngoài thành lũy cũng đã bị bọn họ đánh rớt sạch sẽ, mà sau khi lột bỏ lớp ngoài thì bên trong còn các cỏg có vũ khí tấn công, cấu trúc bên trong rất vững chắc được trang bị bởi các cyborg phù hợp.

Tại thời điểm này, cấu trúc bên trong của thành lũy đã không còn cyborg có vũ khí tấn công, bọn họ giống như đang đứng trước mấy cái nồi sắt úp ngược cỡ lớn.

Trần Thành Đạc nâng tay lên, bắt đầu vận chuyển dị năng hệ kim hủy đi các cborg, mấy cyborg đó giống như hoàn toàn mất khả năng rà quét dao dộng sinh mệnh, thời điểm ớp kim loại bên ngoài của mình bị tróc cũng không có chút phản kháng nào.

Mà sau khi Trần Thành Đạc tiêu diệt xong lớp cyborg cuối cùng, tình hình bên trong thành lũy đã hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Thư Hiểu Huy nhìn tình hình trước mắt, chớp mắt hai cái, ánh nước lấp lánh đảo quanh đôi mắt đen nhỏ như hạt châu của cậu.

Chỉ thấy ngay tại trung tâm thành lũy, một tiểu hài tử năm tuổi bị rất nhiều các dây kim loại xuyên qua, phía dưới bệ kim loại mà nó đang nằm có một người tộc Tháp Đặc bị tàn phá đến mức dường như chỉ còn lại cái đầu màu xanh lục với đôi mắt cực lớn lườm bọn họ.

"Thúc thúc, trước tiên cứu mụ mụ....ba ba...." Hài tử kia miệng lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng nói.

Trần Thành Đạc bước tới, nắm lấy cánh tay duy nhất của tiểu hài tử không bị các dây kim loại xuyên qua.

Tô Bân nhanh chóng xem xét các đồ vật xung quanh cái bệ kim loại, cuối cùng nghiến răng nói, "Lão đại, người tộc Tháp Đặc này hẳn là đang cố gắng đưa điện sóng não của hắn vào trong não của đứa bé này."

Hắn điên rồi!!!!

Thư Hiểu Huy nghiến răng trừng mắt nhìn người tộc Tháp Đặc bị tàn phá kinh khủng kia.

Tô Bân xem một lúc rồi nói, "Đứa nhỏ này có dị năng hệ tinh thần, người lúc trước công kích ngươi hẳn là người tộc Tháp Đặc đã lợi dụng đứa nhỏ này."

Tô Bân cười lạnh một tiếng, "May mắn là chúng ta dùng phương án thứ nhất nên không thể xác định được vị trí của chúng ta, nếu không thần thức của chúng ta sẽ trực tiếp bị khóa lại, người tộc Tháp Đặc này có thể lợi dụng hài tử này trực tiếp gϊếŧ chết chúng ta."

Thư Hiểu Huy đột nhiên hiểu ra, thảo nào thời điểm mấy người bọn họ chọn dùng phương án thứ hai đều sẽ có vận xui dày đặc như vậy.

Trần Thành Đạc nắm tay tiểu hài tử, "Tô Bân, nghĩ cách đem đứa nhỏ này xuống dưới."

Tô Bân lại nghiên cứu một hồi lâu nhíu mày nói, "Có chút khó khăn, nhưng nếu là lão đại làm sẽ tốt hơn một chút."

Mà lúc này, không biết có phải người tộc Tháp Đặc ghê tởm kia muốn chết hay không, hoặc là đã chết, tiểu hài tử tên Bằng Bằng kia đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nước mắt bắt đầu rơi xuống theo khóe mắt.

Bị người tộc Tháp Đạc hạn chế tư duy, bị nhốt tại bên trong ký ức về tai nạn xe.....

Bằng Bằng đã kích phát dị năng hệ tinh thần trưởng thành hơn rất nhiều so với những hài tử khác, rất nhiều chuyện được tái hiện trong đầu hắn,.....

Không có xếp gỗ nào ở đây cả, mà chỉ là những cyborg được người tộc Tháp Đặc đem tới....

Ba ba mụ mụ của nó đã sớm bị các cyborg gϊếŧ chết, nó là bị kéo lên từ dưới chiếc xe bởi những cyborg...

Đứa nhỏ này khóc rất an tĩnh, làm người ta đau lòng, Trần Thành Đạc thở dài, duỗi tay đem Thư Hiểu Huy từ trong túi áo ra tới, xả ra băng vải lúc nãy đã quấn cho cậu, nhét vào trong tay tiểu hài tử, "Đừng sợ!"

Thư Hiểu Huy tận tâm mà củng củng tay tiểu hài tử, "Chi chi chi chi!"

Tay Bằng Bằng hơi giật giật chút, cầm trong tay tiểu hamster mềm như cục bột , há miệng thở dốc, "Cảm ơn ngươi, tiểu ca ca..."

Trần Thành Đạc còn tưởng là đứa nhỏ kêu mình, hướng Bằng Bằng cười cười.

------------------------

Đã đăng lúc 11h47p ngày 19/2/2022.



Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911, những nơi khác đều là reup.



Cảm ơn mn đã đọc truyện của mình, chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ.