Chương 14: Ngôi Nhà Đã Bị Vây Hãm Trong Một Thời Gian Dài

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đánh thức. Bởi vì không uống rất say, ngược lại làm cho cậu ngủ rất ngon.

"Nhất Bác, nên dậy rồi, công ty anh có chút việc gấp, có thể phải chạy về, trợ lý đã đặt máy bay cho anh bốn giờ chiều, còn em thì sao? Em sẽ quay lại với anh, hay là? "Tiêu Chiến mang bữa sáng vào, đặt ở đầu giường.

"Chiến ca, em không có chuyện gì, kế tiếp tạm thời không có an bài, cùng anh đi." Vương Nhất Bác ngồi dậy nhìn thấy Chiến ca chỉ kinh ngạc một hồi, sau đó dùng vài phút cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, phát hiện cậu hình như cái gì cũng không nhớ ra.

Chỉ có lẽ nhớ rõ giống như hai người bọn họ hẳn là xác định quan hệ, bằng không Tiêu Chiến hẳn là sẽ không đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Hai người bọn họ như thế nào lại đột nhiên trở thành loại quan hệ này, cậu cần phản ứng một chút, bất quá cũng không phải không thể tiếp nhận, cậu đã sớm biết tình cảm của mình.

"Ừm, vậy em rửa mặt trước, một lát lại ăn sáng, anh đi xử lý chuyện của công ty trước." Nói xong Tiêu Chiến liền nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Nhất Bác một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác nhìn thấy động tác thành thạo của Chiến ca có chút hoài nghi nhưng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ cũng là loại quan hệ này, hôn lên trán một cái cũng không có gì.

Sau đó liền nhanh chóng đứng dậy, dùng thời gian nhanh nhất rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng, sau đó liền đi ra ngoài.

Chiến ca đang ngồi trước cửa sổ sát đất, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn rất cao, còn đeo cặp kính ngày hôm đó, chuyên chú giao tiếp với người đối diện máy tính bằng tiếng Anh lưu loát.

Dường như thấy Vương Nhất Bác đi ra, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh cười khẽ một chút, sau đó lại bắt đầu nhìn về phía máy tính.

Vương Nhất Bác tạm thời không quá muốn để ý tới Chiến ca, cậu cảm thấy chiến ca hôm qua thừa dịp hắn uống say thổ lộ, có chút không cao hứng.

Cho nên khi anh Chiến cười với anh, cậu giả vờ không nhìn thấy, đi thẳng sang bên kia bắt đầu nghiên cứu một kịch bản khác.

Đây là một bộ phim truyền hình hiện đại, đạo diễn Tống đề cử, cậu dự định xem trước một chút.

Chớp mắt một cái, thời gian đã đến 1 giờ, Vương Nhất Bác nhìn có chút hoa mắt chóng mặt, buông kịch bản xuống, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

Mà Tiêu Chiến cũng kết thúc hội nghị truyền hình, nhìn thấy động tác của cậu bé, hắn nhanh chóng đi tới.

Đang giơ tay lên cũng muốn giúp bạn nhỏ cùng nhau xoa bóp, Vương Nhất Bác mở ra.

"Ít động tay động chân, chuyện ngày hôm qua còn chưa tính sổ với anh."

"Nhất Bác, ngày hôm qua là em hỏi anh trước, hơn nữa ngày hôm qua em cũng không tức giận, em đổi ý sao?" Giọng điệu của Tiêu Chiến có chút ủy khuất.

"Đó là em uống quá nhiều, hiện tại em không nhớ ra." Vương Nhất Bác ngữ khí không tốt.

Tiêu Chiến lúc này đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu nhóc không nhớ cụ thể đã xảy ra chuyện gì sao?

"Nhất Bác, em còn nhớ chuyện cụ thể đêm qua không?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác nói.

"Em đi tham gia K.Green Yến, sau đó thiếu chút nữa bị Trịnh Nam mang đi, sau đó em nói cho hắn biết thân phận của em, anh liền tới, sau đó chúng ta liền trở về, sau đó hai chúng ta xác định quan hệ?" Vương Nhất Bác nói ngắn gọn.

"Còn nữa thì sao? Chính xác những gì đã xảy ra, em có thể nhớ không?" Tiêu Chiến càng thêm kinh ngạc nhìn tiểu hài tử.

Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Còn xảy ra chuyện gì nữa? Em đã làm gì? "

“Không có, không có gì, chính em cho là như vậy." Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy có chút vô lực, tiểu hài tử cư nhiên nhớ không ra, anh nên cao hứng hay là. Anh hiện tại có thể có lý do để bổ sung cho đứa nhỏ một lời tỏ tình chính thức, chỉ là, anh mới vừa mới gọi điện thoại nói cho trợ lý loại bỏ bố trí trong nhà hắn.

Bây giờ, có vẻ như, không còn quá muộn nữa. Anh có một cái gật đầu lớn.

Tiểu bằng hữu cư nhiên là như vậy, uống say cư nhiên còn căn cứ vào uống bao nhiêu phần tình huống say.

Chạng vạng, hai người rốt cục đến thành phố X, về đến nhà, Vương Nhất Bác lấy đồ của cậu trở về phòng trước, từ giữa trưa trở đi hoàn toàn không để ý tới Tiêu Chiến.

Thậm chí trên máy bay cũng vậy, mặc kệ đối phương ân cần như thế nào, hắn cũng giống như không nhìn thấy mà không quan tâm.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ hiện tại của tiểu bằng hữu, có chút khó chịu, nhìn thấy hôn không được.

Làm thế nào em ấy có thể đổ lỗi cho mình? Rõ ràng chính là chính em ấy nói trước, mình mới thổ lộ, nói...

Anh sẽ làm gì trong một thời gian để đứa nhỏ tha thứ cho anh đây? Chẳng lẽ thật sự phải giống như đã an bài trước đó?

Vương Nhất Bác bước vào phòng, đóng cửa lại và ném đồ lên giường. Gọi điện thoại cho người đại diện, nói với đối phương kế tiếp muốn tham gia một chương trình tạp kỹ khiêu vũ, tuy rằng đạo diễn Tống giới thiệu cho cậu một bộ phim, nhưng tạm thời cậu không muốn diễn loại kịch này, cho nên cậu khéo léo từ chối.

Sau đó liền ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ chuyện của cậu và Chiến ca, cậu thật sự không nhớ nổi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá cậu vẫn cảm thấy Chiến ca không nên chọn thời gian biểu này, cho dù có thể mình nói cái gì, anh ấy cũng không nên.

Nhưng lại cảm thấy mình như vậy có thể có chút quá đáng, dù sao bọn họ mới vừa mới ở cùng một chỗ.

Nghĩ trái nghĩ phải, thủy chung nghĩ không ra giải pháp tốt, dứt khoát lười nghĩ.

Cậu đi ra cửa, kết quả vừa mở cửa liền phát hiện Chiến ca đang đứng ở cửa.

"Nhất Bác, anh thật sự biết sai rồi, em không cần không để ý tới anh có được hay không?" Tiêu Chiến không cảm thấy mình sai, nhưng vì hòa hảo anh quyết định nhận sai, dù sao tiểu hài tử không vui chính là lỗi của anh.

Tiêu Chiến trực tiếp nhận sai khiến Vương Nhất Bác cảm thấy áy náy, hình như là mình có chút quá đáng, vì thế anh nói: "Ừm, em không tức giận nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi. "

Tiêu Chiến vừa nghe tiểu hài tử không tức giận, nhất thời vui vẻ, ôm lấy đứa nhỏ, ủy khuất hề hề nói: "Điềm Điềm em có biết hôm nay em vẫn không để ý tới anh hay không, ta thật khổ sở." Nói xong còn làm bộ lau mắt một chút, làm cho ánh mắt thoạt nhìn đỏ một chút, càng đáng thương hơn. Lại tiếp tục nói: " Điềm Điềm, chúng ta vừa về nhà, hôm nay sẽ không đi ra ngoài được hay không, em muốn ăn gì, anh sẽ nấu cho em ăn."

Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, trước kia sao không phát hiện người đàn ông này có thể làm nũng như vậy, "Được, em muốn ăn sườn kho tàu, cá hấp, còn muốn uống canh anh làm, em sẽ xuống giúp anh một tay."

Nói xong Vương Nhất Bác liền nhẹ nhàng đẩy Tiêu Chiến ra, bảo đối phương mau đi chuẩn bị.

Tiêu Chiến không nỡ buông tay đứa nhỏ rơi xuống bên hông, trước khi đi còn đánh lén tiểu bằng hữu một lần, nhẹ nhàng hôn lên môi tiểu bằng hữu một chút, cười như thành công đi xuống lầu.

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhìn người đàn ông ngây thơ này, nghĩ lúc trước mình làm sao có thể thích anh chứ.

Lập tức trở về phòng thay quần áo nhà cũng đi xuống lầu.

Trong phòng bếp, Tiêu Chiến đang cắt khoai tây sợi, đôi tay thon dài mạnh mẽ lại rõ ràng giờ phút này cầm dao cắt từng cái một trên bảng, chỉ chốc lát sau trên bảng rau đã xuất hiện khoai tây sợi nhỏ gọn gàng.

Vương Nhất Bác trước đây chưa từng xem Chiến ca nấu cơm, giờ phút này nhìn bộ dáng nghiêm túc chuyên chú của Chiến ca, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật sự quá mức ưu tú, cái gì cũng có thể. Cậu âm thầm đặt ra mục tiêu cho mình, bản thân cũng phải đạt được thành tích trong giới giải trí mới có thể chứng minh cậu xứng đôi với anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn thấy đứa trẻ đứng lên giống như đang suy nghĩ cái gì đó, anh vẫy vẫy tay hô: "Lại đây, em sẽ làm cái gì, tính toán làm thế nào để hạ thủ anh?"

“Em giúp anh rửa rau đi, anh nói cần rửa cái gì." Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời.

Tiếu Chiến phốc 1 tiếng cười, anh sớm biết tiểu hài tử khẳng định cái gì cũng không biết, vừa rồi chính là cố ý nói như vậy. Sau đó, anh đẩy đứa trẻ ra ngoài, nói: "Quên đi, em vẫn nên đi ra ngoài để xem TV, không ảnh hưởng đến em ở đây, anh không thể tập trung."

“Vậy em ở bên cạnh nhìn anh, em không muốn xem TV, em sẽ không quấy rầy anh, nói không chừng em còn có thể đưa đồ cho anh gì đó." Vương Nhất Bác bắt lấy Tiêu Chiến muốn đẩy tay cậu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.

"Em đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến anh, anh nhìn em cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn hôn em." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười nhộn nhạo, lại lộ ra mặt lưu manh của mình.

"Vậy em vẫn nên đi ra ngoài đi, anh tiếp tục. Làm xong bảo em tới bưng thức ăn." Vương Nhất Bác bỏ qua biểu cảm của Tiêu Chiến, lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ đi rồi, bĩu môi, lại tiếp tục động tác.

Vương Nhất Bác đi tới phòng khách, ngồi trên sô pha, thật sự có chút nhàm chán, vẫn lấy điều khiển từ xa ra bật TV.

Nhìn một hồi, trên màn hình vẫn là những cuộc đối thoại nhàm chán kia, cậu có chút nhàm chán, đang muốn tắt máy, kết quả nam nữ chủ đột nhiên hôn cùng một chỗ, cậu dừng lại, nhìn hai người trên màn hình hôn đến khó nỡ khó phân, mắt thấy động tác của hai người càng ngày càng... Đôi mắt nữ chủ đột nhiên trở nên có chút ẩm ướt, cậu quay đầu đột nhiên nhìn thoáng qua Chiến ca, lại nhanh chóng quay đầu lại.

Tại sao cậu đột nhiên cảm thấy hình ảnh đó là một chút quen thuộc? Chẳng lẽ cậu đối với Chiến ca đã nghĩ đến tình trạng này?

Quyết đoán tắt TV, cậu đi vào phòng vệ sinh, tưới nước lên mặt, làm cho mình tỉnh táo một chút, ý đồ đem những hình ảnh kiều diễm vừa nhìn thấy kia từ trong đầu mình lọc ra. Đứng gương trên bồn rửa tay một hồi, cậu cảm thấy gần như tốt rồi, mới đi ra ngoài.

Sau khi đi ra trực tiếp rẽ vào phòng bếp, nhìn Chiến ca đã đem sườn kho tàu ra khỏi nồi, cậu nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

Đi qua, lấy đĩa lên và nói, "Chiến ca, em đến đây~~~" Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu, cảm thấy Nhất Bác có chút kỳ quái, vì sao lại cảm thấy hình như cậu có chút thẹn thùng.

Chẳng bao lâu, hai người đàn ông ngồi trên bàn.

Tiêu Chiến gắp một miếng sườn vào bát của đứa trẻ và nói: "Hãy thử, tôi đã cải thiện nó."

Vương Nhất Bác cúi đầu ăn, nhìn thấy sườn anh Chiến gắp, ngẩng đầu nhìn Chiến ca, lại nhanh chóng cho sườn vào miệng, nói ngon rồi lại bắt đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong hai chén, Vương Nhất Bác liền buông đũa xuống, nói no rồi, sau đó liền đứng dậy muốn trở về phòng, nói có chút mệt mỏi.

Tiêu Chiến thấy tiểu hài tử ăn no, làm sao có thể dễ dàng thả cậu trở về như vậy. Nhân lúc đứa nhỏ đi tới bên cạnh anh, anh một tay nắm chặt tay đứa nhỏ, để cho đối phương ngồi nghiêng vào chân mình.

"Em no rồi, nhưng anh thì không, vậy em bây giờ có nên cho anh ăn một chút hay không?" Nói xong liền tiến đến trước mặt bạn nhỏ, để cho hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Ah! Anh Chiến, anh..." Vương Nhất Bác vùi đầu xuống không muốn nhìn gương mặt tràn ngập hấp dẫn của Chiến ca gần trong gang tấc, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh vừa mới nhìn thấy.

Tiêu Chiến không để cho tiểu bằng hữu nói xong, liền nghiêng người bịt miệng đứa nhỏ, rốt cục lại nếm được hương vị của tiểu bằng hữu.

Trong phòng khách yên tĩnh đến mức có chút quá đáng...

"Đau..." Tiêu Chiến đột nhiên phát ra thanh âm kêu đau, lui ra, giọng điệu ai oán: "Điềm Điềm, em làm gì vậy?”

Bị đôi mắt vô tội nhìn như vậy, Vương Nhất Bác có chút chần chờ nhưng vẫn làm bộ tức giận nói: "Ai bảo anh đột nhiên... Tự tìm, đáng đời." Một bên còn giãy dụa muốn đi xuống.

Nhưng khí lực của Tiêu Chiến quá lớn, nhất là phát giác cậu muốn đi xuống, tay Chiến ca ở bên hông cậu càng ôm chặt, cậu bị anh giam cầm không thể động đậy.

"Điềm Điềm, em có phải không thích anh nữa, mới không thích để anh hôn em." Biết rõ đối phương đã có chút tức giận, Tiêu Chiến giờ phút này vẫn phát huy khí chất vô lại đến cực hạn.

"Đúng, ta hối hận, lần trước không tính, anh phải một lần nữa chính thức biểu lộ cho em một lần mới được." Vương Nhất Bác cũng biết Chiến ca cố ý, vì thế hắn cũng cố ý nói.

"Được, vậy em chờ, chỉ là trước đó, anh có thể tạm ứng trước một chút hay không." Tiêu Chiến cười xấu xa.

Sau đó lại đem miệng người chặn lại, anh mới bất chấp đầu lưỡi chịu chút vết thương nhỏ kia, anh hiện tại chỉ muốn hôn đủ...

Editor có lời muốn nói: Truyện dịch bên truyenhdt.com không được phép đăng nên mình đang xóa truyện đi rồi, mọi người chịu khó đọc ở đây nhé! Thông cảm cho mình nha! Iu mọi người 🤧❤