Chương 13: Vương Điềm Điềm Mềm Mại

Trở lại khách sạn, Tiêu Chiến lấy cớ bạn nhỏ say rượu không thoải mái, cần chăm sóc, liền đi lại, trực tiếp ở trong phòng của đứa nhỏ.

Dù sao quan hệ của hai người đều đã xác định, ở cùng một chỗ cũng không có gì.

Chỉ là, Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng, xác định quan hệ ngày đầu tiên liền ở cùng một chỗ như thế nào cũng cảm thấy có chút quá...

Vì thế, cậu suy nghĩ một chút nói với chiến ca: "Chiến ca, kỳ thật bây giờ em ổn hơn nhiều rồi, lần này uống không nhiều, ngủ một giấc ngày hôm sau phỏng chừng sẽ không có việc gì."

Nói xong liền nhìn biểu tình của đối phương, hình như không có biểu tình gì, lại tiếp tục nói: "Cho nên, Chiến ca kỳ thật anh không cần phiền toái như vậy đặc biệt tới đây chăm sóc em, hơn nữa giường của em quá nhỏ, hai người cũng không ngủ được."

"Điềm Điềm, bây giờ anh là bạn trai em, em có phải hơi khó tiếp nhận không?" Tiêu Chiến buông đồ xuống, đột nhiên có chút nghiêm túc nhìn người hỏi.

Vương Nhất Bác vừa nghe liền có chút nóng nảy, tuy rằng không biết vì sao Chiến ca lại đột nhiên gọi cậu ngọt ngào, xấu hổ như vậy, nhưng cậu không để ý đến chuyện này, cậu sợ Chiến ca hiểu lầm lời nói vừa rồi của cậu, hiểu lầm cho rằng cậu không muốn.

Vì vậy, cậu vội vàng giải thích: "Không, em chấp nhận, em chỉ ... chỉ là còn có chút chưa thích ứng được." Vương Nhất Bác nói xong liền cúi đầu, bởi vì nói quá mức vội vàng mặt tựa hồ còn có chút đỏ.

Tiêu Chiến lấy tay ngẩng đầu đối phương lên, nâng người, ân cần nói chuyện:

"Vậy thì đừng từ chối, anh lo lắng cho em, cho nên hôm nay anh ở chỗ em, nếu em còn chưa thích ứng lắm, vậy ngày mai anh sẽ mở thêm một phòng khác, nhưng hôm nay anh phải ở bên cạnh em. Giường quá nhỏ trong một thời gian anh có thể ngủ trên ghế sofa, không sao đâu. Vì vậy, anh ở đây ngày hôm nay, được không?"

"Được rồi, Chiến ca kia anh ở lại đi." sau đó Vương Nhất Bác liền quay mặt đi, lại chậm rãi nói: "Chỉ là Chiến ca, nếu như anh muốn, ngày mai cũng có thể tiếp tục ở, chỉ là chúng ta đi đổi một phòng giường đôi lớn hơn một chút đi."

Tiêu Chiến mặt mày hớn hở, "Ừm, được, nghe Điềm Điềm." Nói xong liền hôn nhẹ lên má đối phương.

"Chiến ca, anh có thể giống như trước kia gọi em là Nhất Bác hay không?" Vương Nhất Bác lại nghe Chiến ca gọi cậu như vậy, liền muốn sửa chữa một chút.

Tiêu Chiến biết rõ đối phương là thẹn thùng, lại hết lần này tới lần khác nổi lên tâm tư trêu chọc đối phương, mở miệng nói: "Điềm Điềm không thích anh gọi em như vậy sao? Nhưng anh rất thích cách xưng hô này... trước đây không có cơ hội để gọi, bây giờ anh là bạn trai của anh, muốn gọi em như vậy!"

"Vậy... Em sẽ thích nghi!" Vương Nhất Bác trong nháy mắt thỏa hiệp, cũng đúng, một xưng hô mà thôi mình giả tạo cái gì?

"ừm, nếu Điềm Điềm không thích, kỳ thật ạn còn có một cái tốt hơn, em muốn nghe sao?" Tiêu Chiến tiếp tục nói, dáng vẻ thẹn thùng của bạn nhỏ thật đẹp.

"Cái gì?" Trong lòng Vương Nhất Bác lập tức dấy lên hy vọng, chỉ cần không phải cái kia hẳn là đều có thể chứ?

" "Bạn nhỏ", em cảm thấy thế nào?" Tiêu Chiến nghiêng người đến gần người khác, bám vào bên tai đối phương, vang lên thanh âm gợi cảm lại có chút khàn khàn.

"Hả? Bạn nhỏ?" Vương Nhất Bác trừng đôi mắt to, trong mắt kinh ngạc bại lộ sự khó xử của cậu lúc này.

Mặt Vương Nhất Bác đã đỏ đến không chịu nổi, hơn nữa vừa mới uống rượu, giờ phút này thoạt nhìn quả thực rất ngoan.

Chiến ca nhìn Vương Nhất Bác như vậy đột nhiên có chút lo lắng mình không kiềm chế được, đành phải lui người ra vài bước, mạnh mẽ làm cho mình khôi phục bình thường nói: "ừm, bạn nhỏ mau đi tắm rửa đi, hảo hảo ngủ một giấc."

Vương Nhất Bác nghe nói như vậy như được đại xá liền chạy vào phòng.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ cọ rửa, Vương Nhất Bác tắm rửa xong vẫn thay áo choàng tắm của khách sạn, đi ra, cậu vốn có thể trực tiếp ngủ, nhưng cậu lại không muốn để bạn trai nhà mình nằm ngoài như vậy.

Áo choàng tắm có chút lỏng lẻo, trước ngực lộ ra đại bộ phận xuân quang, làn da trắng nõn của Vương Nhất Bác sau khi tắm rửa sạch thoạt nhìn có chút đỏ, khuôn mặt ôn hòa, trong trắng thấu hồng, cả người hiện tại tựa như một con cừu non đang chờ làm thịt. (Editor: Làm thịt đi :>> Bo: Hông pé ơi =))) )

Trong thời gian vừa rồi, Tiêu Chiến cũng nhanh chóng tắm rửa trong phòng vệ sinh bên ngoài, mặc đồ ngủ mang theo, chất liệu giống như ngày đó, chẳng qua kiểu dáng lại thay đổi.

Giờ phút này Tiêu Chiến không dịu dàng như lúc mới nói chuyện với người khác, anh vừa mới đi ra, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cằm còn có giọt nước, có một loại kiên nghị đẹp trai.

Tiêu Chiến đi tới nhìn thấy Nhất Bác ngồi trên sô pha, không khỏi nhíu mày, anh không nghĩ tới bạn nhỏ cư nhiên còn có thể đi ra, cho nên tâm tình hiện tại của anh còn có chút không tồi:

"Còn không ngủ sao? Muộn rồi, đi ngủ đi, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau, hả? "tiêu chiến xắn tay áo, bộ dạng tùy ý tản mạn.

"Ừm, cái kia... Chiến ca ngủ ngon." Vương Nhất Bác khẩn trương do dự nửa ngày muốn nói cái gì đó, kết quả bị người ta hỏi tới mức lập tức theo bản năng trở về chúc ngủ ngon.

"Chờ một chút, hình như em còn nợ anh một thứ." Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác đã đứng dậy.

Vương Nhất Bác có chút hoang mang quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

"..." Tiêu Chiến cười khẽ hai tiếng liền kéo Vương Nhất Bác vào trong ngực mình, không đợi đối phương mở miệng hỏi, liền đem miệng người chặn lại.

Nụ hôn của Tiêu Chiến khác với bộ dáng thoạt nhìn có chút cường thế của anh ở bên ngoài, Tiêu Chiến hôn rất ôn nhu (Editor: Nhẹ nhàng cái quỷ, tên nam nhân dối trá này :<< ) , nhẹ nhàng liếʍ qua khóe môi Vương Nhất Bác, khiến hai má Vương Nhất Bác bắt đầu có chút phiếm hồng.

"Hương vị của bạn nhỏ thật tốt." Tiêu Chiến hôn hôn thêm vài cái, lui ra, nhẹ nhàng liếʍ khóe môi mình một chút, nhìn vẻ mặt người kia mang theo vài phần chưa thỏa mãn.

"Yo... Chiến ca, anh đừng nói... Ưʍ..." Vương Nhất Bác đang muốn mở miệng phản bác hai câu, lại bị người ta từ đầu nguồn phong bế ý niệm trong đầu.

"A... Chiến ca, nhẹ một chút..." Tiêu Chiến đột nhiên cắn người một cái, chọc Vương Nhất Bác vẫn ẩn nhẫn hô lên.

Cảm giác được sự kháng cự của đối phương, Tiêu Chiến đành phải lưu luyến buông người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: "Điềm Điềm, xin lỗi, anh quá nóng nảy..." Trong ánh mắt còn mang theo nồng đậm chưa phai nhạt, nhưng giờ phút này trong lòng Tiêu Chiến lại không có ý nghĩ tiến thêm một bước, anh cảm thấy mình dọa người nhỏ hơn.

"Không sao, vậy em trở về phòng trước!" nói xong Vương Nhất Bác nhanh hơn trước trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác sau khi trở về nằm trên giường, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra hôm nay có chút khó có thể tin được, trời ạ, anh thế nhưng lại nhanh như vậy, nhanh như vậy liền...

Bất quá cậu cũng không có cảm giác bị mạo phạm, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, thì ra người cậu thích cậu như vậy, Chiến ca ưu tú như vậy lại thích cậu, còn thích đến khó có thể tự khống chế.

Trước đó, cậu không ngờ thì ra mình thích con trai, chỉ cho rằng không gặp được nữ sinh thích hợp. Thẳng đến khi gặp được Chiến ca, cậu mới biết được, thì ra mình vẫn luôn thích nam sinh.

Chỉ là cậu nhịn không được lại nghĩ, có lẽ người cậu thích không nhất định chính là nam sinh, cũng không nhất định là nữ sinh, chỉ cần người kia là Tiêu Chiến, cậu chắc chắn là sẽ thích đi!

Tác giả (gốc) có lời muốn nói:

Tính cách của Vương Nhất Bác không phải là loại đặc biệt mềm mại, chỉ là tối nay cậu uống rượu, hơn nữa trước mặt người mình thích, cho nên có thể hơi quá...

Nhưng tiểu khả ái, có gai, nhất là khi đối mặt với người ngoài. Ở trước mặt Chiến ca cũng vậy, thời điểm bình thường có chút ngạo kiều, tuyệt đối không mềm mại, thậm chí có đôi khi cậu còn muốn dỗ Chiến ca.

Xiao Xiao lần đầu tiên viết, văn chương chưa trưởng thành, có thể có nhiều lỗi hơn, cần biết nhiều hơn, rất chào mừng các bạn đến chỉ lỗi!