Tiêu Chiến dự định ở lại thành phố Y thêm vài ngày nữa, tin nhắn của bạn nhỏ lúc trước anh vẫn còn nhớ rõ, nói muốn làm hướng dẫn viên du lịch của anh, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.
Vì thế buổi tối hôm đó, tổng giám đốc Tiêu bụng đen của chúng ta liền mượn cớ thảo luận một chút làm thế nào chơi cùng với đi đâu chơi, gõ cửa phòng của đứa nhỏ, thành công lăn lộn cùng bạn nhỏ ở chung một chỗ.
Cái này so với bọn họ ở cùng một chỗ còn tốt hơn, lúc trước chỉ là cùng nhau ăn cơm mà thôi, anh vẫn không có cơ hội đi phòng ngủ của bạn nhỏ, hiện tại phòng này chính là không gian mà đứa nhỏ của anh ở đoàn làm phim quay phim lâu như vậy vẫn sống.
Đâu đâu cũng là dấu chân của cuộc sống của em ấy.
"Lúc trước em nói làm hướng dẫn viên của anh, vậy em định dẫn anh đi đâu, anh rất chờ mong." Khi Tiêu Chiến nói những lời này, ánh mắt dịu dàng như có thể nặn ra nước, ý cười khóe môi cũng hết sức quyến rũ.
Hơn nữa anh thay đồ ngủ, áo ngủ mỏng manh dán sát da thịt, ngực còn lộ ra xuân quang như ẩn như hiện. Cả người thoạt nhìn càng thêm có một loại mỹ cảm cấm dục.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào tầm mắt của Tiêu Chiến, có chút bị kẹt lại.
"À, Chiến ca, em cứ như vậy gọi anh đi, gọi tiên sinh có chút xa lạ." Hôm nay Vương Nhất Bác đã gọi qua, dứt khoát sau này đều gọi như vậy đi, cậu nghĩ liền mở miệng nói một câu.
Tiêu Chiến nghe được cách xưng hô của bạn nhỏ, trước kia cũng không phải không có ai gọi như vậy, nhưng anh cảm thấy sao tiểu hài tử gọi ra lại dễ nghe như vậy, "Được, em thích là được rồi, câu hỏi vừa rồi của anh em còn chưa trả lời đâu."
"Em ở bên này quay phim, bình thường cũng không có thời gian đi dạo, đều là nghe người trong đoàn làm phim nói." Cậu suy nghĩ một chút, hình như trong đoàn làm phim còn nói một số chỗ, "Đồ ăn vặt ở đây rất nhiều, còn có một số điểm tham quan tương đối nổi tiếng. Đúng rồi, đại A hình như cách đoàn làm phim của chúng ta quay phim không xa, chúng ta có thể cùng nhau đi xem." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút trả lời.
Tiêu Chiến: "Được, nghe lời em, vậy ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm một chút."
Nói xong Tiêu Chiến liền trở về phòng của mình, hiện tại giai đoạn này anh vẫn phải khắc chế một chút.
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác hồi tưởng lại quá trình quen biết của cậu và Chiến ca, đột nhiên cảm thấy có chút... Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Chiến ca cùng những bạn bè khác của mình không giống nhau, cậu hình như nhìn thấy anh sẽ rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tám giờ đã thu dọn xong tất cả, bất quá anh không vội vàng gọi Vương Nhất Bác, muốn cậu ngủ thêm một chút, sợ một hồi cậu không có tinh thần, vì thế anh tính toán từ xa mở một hội nghị truyền hình. Tập đoàn hiện đang mở rộng thị trường nước ngoài, mặc dù không phải là vấn đề lớn, nhưng một số điều vẫn muốn anh quyết định.
Mãi đến 9 giờ, Vương Nhất Bác mới gõ cửa phòng Tiêu Chiến, nói mình quá mệt mỏi, hơi trễ một chút.
Hai người gần 10 giờ mới khởi hành từ khách sạn, vì quá muộn, vì vậy điểm dừng chân đầu tiên quyết định đến A.
Hôm nay hai người đều mặc rất thoải mái, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi trắng, Vương Nhất Bác cũng mặc một áo sơ mi màu trắng, rất hợp.
Đi trong khuôn viên trường, hai người giống như một phong cảnh đẹp, dù sao giá trị nhan sắc của hai người bày ở đó.
Người qua lại đều đánh giá bọn họ, nữ sinh thì nhỏ giọng cùng đối phương trao đổi nói đôi này thật sự quá đẹp mắt, so với Cố Tiêu học trưởng cùng Quý Vong học trưởng cũng không kém, phải nhanh chóng chụp ảnh tải lên diễn đàn. Nam sinh thì phần lớn là cười nhạt, cũng có một bộ phận đánh giá cặp này so với cặp đôi trong trường của bọn họ tốt hơn nhiều lắm, giá trị nhan sắc đều cao hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe được đánh giá của bọn họ, cả hai đều giả vờ không nghe thấy. Dù sao đều là học sinh, bọn họ cũng không tiện đi lên cãi lại rằng bọn họ không phải loại quan hệ đó.
Tiêu Chiến vốn hy vọng bọn họ là loại quan hệ này, cho nên dứt khoát mặc kệ, coi như không nghe thấy.
Vương Nhất Bác thì có chút ngượng ngùng, thậm chí có chút không dám nhìn biểu tình của Chiến ca.
Trong lòng cậu lại cảm thấy không bài xích, lúc trước cậu rất chán ghét người khác đem cậu cùng người nào so sánh với một đôi, lúc trước lúc học đại học lớp bọn họ đã có người thích đem cậu cùng cái gì đó học trưởng đặt cùng một chỗ, làm cho cậu mỗi lần nghe đến đều muốn đi xem cái tên học trưởng kia bộ dáng gì, bởi vì cư nhiên cậu mới là người chịu.
Cậu vẫn muốn đi điều tra, nhưng không ai chụp ảnh, cũng không ai nói ra tên thật của học trưởng kia, hơn nữa còn lớn hơn cậu mấy tuổi, không dễ điều tra, hơn nữa huynh đệ cậu đều khuyên cậu, cậu cũng không quản.
Dù sao cũng không phải là sự thật, nói như thế nào cũng là giả.
Lúc này nghe người khác hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Chiến ca, suy nghĩ đầu tiên của cậu không phải là tức giận, không phải giải thích, còn mơ hồ có chút vui vẻ, hy vọng là thật. Mình có thể xảy ra vấn đề gì, làm sao có thể có loại suy nghĩ này với Chiến ca, Chiến ca giúp mình nhiều như vậy.
Hơn nữa Chiến ca đã có người thích rồi. Nghĩ đến đây, cậu lại mơ hồ có chút mất mát.
Đi một lúc, bọn họ đi đến ngõ nhỏ ở cửa sau trường, nơi đó là thiên đường của rất nhiều học sinh, món ăn ngon của con phố này rất nổi tiếng, nổi tiếng khắp cả nước.
Thậm chí có một câu nói, đi thành phố Y, đến A không đi ăn một lần phố ẩm thực này cũng không tính là qua.
Mới đi đến đầu ngõ, liền có một trận mùi hương ngọt truyền đến, nhất thời làm cho người ta thèm ăn.
Thì ra là bỏng ngô, Vương Nhất Bác vừa đi vào liền phát hiện, cậu luôn không ăn ngọt, nhưng giờ phút này ngửi thấy mùi này cậu chính là thèm ăn không chịu nổi.
"Chiến ca, chúng ta mua một phần đi." Vương Nhất Bác quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Chiến.
"Được, thích ăn thì mua. Anh có tiền, lần này đặc biệt đi đổi rất nhiều tiền lẻ trên người." Tiêu Chiến ôn nhu nhìn Vương Nhất Bác nói.
"Ừm, Chiến ca thật tốt." Vương Nhất Bác nói xong mình cũng có chút thẹn thùng, làm sao có thể nói ra loại lời này. Bất quá mặc kệ, dù sao cậu cũng cảm thấy Chiến ca rất tốt, cậu rất vui vẻ.
Mua bỏng ngô tốt, Vương Nhất Bác dùng ngón tay gắp một viên bỏ vào miệng, ngọt đến có chút ngán người, nhưng cậu lại cảm thấy hương vị rất tốt.
Cậu lại đưa cho Chiến ca, Tiêu Chiến ăn một viên cũng nói hương vị không tệ.
Tiếp tục đi xuống, Vương Nhất Bác nhìn thấy đậu phụ thối, trái cây Latin, bánh gừng, tôm kéo trứng, gọi là gà hoa, cua nguyên bảo, cơm ống tre.
Đa dạng khiến người ta hoa cả mắt, cậu đi một đường mua một đường, trong tay cầm không được liền để cho Chiến ca cầm. (Editor: Con đường nô ɭệ bắt đầu rồi Tổng Giám đốc ơi :>>>)
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ, sau này phải tìm thêm cơ hội cùng bạn nhỏ đến những nơi này.
Cuối cùng trong tay hai người đồ đạc thật sự quá nhiều, Tiêu Chiến mới gọi lại lại Nhất Bác đang muốn mua, nói trước tìm một chỗ ngồi xuống, ăn xong lại tiếp tục.
Hai người đến một cửa hàng tôm hùm, môi trường tương đối sạch sẽ, mặc dù rất nhiều người.
Nhưng không có phòng riêng, họ chỉ có thể ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, rộng rãi hơn một chút.
Ngay sau khi ngồi xuống, người phục vụ đến và hỏi những gì họ cần.
Nhân viên phục vụ vừa nói vừa nhìn về phía bọn họ, giọng điệu có chút vui vẻ. Là sinh viên đại học A, phỏng chừng là cần cù tiết kiệm, có thể là nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai tâm tình có chút tốt.
Vương Nhất Bác nhìn về phía nhân viên phục vụ, cô bé kia nhìn biểu tình chiến ca nhà cậu cũng quá lộ liễu đi, trần trụi. Thật quá đáng.
"Tôi muốn ba cân tôm hùm đất cay, sau đó... Sau đó, chỉ cần nó, không cần gì nữa." Vương Nhất Bác giọng điệu có chút không vui nói với nhân viên phục vụ.
Cách vài giây, nhân viên phục vụ mới phản ứng lại nói xong, mới rời đi.
Tiêu Chiến: "Nhất Bác, làm sao vậy, cảm giác em có chút không vui, cô bé này em biết?"
"Không có, không biết, không sao, chỉ là một chút đói." Vương Nhất Bác trả lời qua loa. Cậu cũng không thể để Chiến ca phát hiện cậu là lo lắng nữ sinh kia phấp gân Chiến ca mới không vui.
"Em ở chỗ này mua nhiều như vậy, bằng không trước tiên ăn một chút đệm dạ dày, bằng không đến lúc đó coi chừng đói quá mức, đối với dạ dày không tốt." Tiêu Chiến có chút lo lắng nói, anh vừa rồi không chú ý tới nữ sinh kia, cho nên không biết suy nghĩ của tiểu bằng hữu của anh.
Hơn 10 phút sau, tôm hùm đất của bọn họ mới được bưng lên, vương Nhất Bác trước đó mua đồ cũng vừa vặn ăn không sai biệt lắm, vừa vặn.
Hai người bắt đầu ăn tôm hùm đất, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn bóc vỏ, mà Vương Nhất Bác ngay từ đầu bóc vài cái liền ăn cái Tiêu Chiến lột, lười động thủ.
Nữ sinh ở xa xa nhìn thấy hành vi của hai người bọn họ cả người hạnh phúc vô cùng.
"Oa, hai người bọn họ cũng quá ngọt ngào đi, cái người mặc áo sơ mi một mực lột vỏ, hơn nữa một mực hướng về phía đối diện một nụ cười khác, tuyệt đối là công, nụ cười kia, oa, mình không ổn." Cô vừa nhìn vừa nói chuyện với nữ sinh bên cạnh.
Nữ sinh này chính là nhân viên phục vụ trước đó, Vương Nhất Bác cho rằng có suy nghĩ không hay về anh Chiến.
Ăn rất lâu, bọn họ mới ăn xong, Vương Nhất Bác ăn xong đỏ mặt không chịu nổi, Tiêu Chiến vội vàng rót cho cậu một ly nước, nói lần sau không bao giờ để em ăn cái này nữa, cay như vậy, đối với thân thể một chút cũng không tốt.
Thanh toán xong, khi hai người sắp rời đi, cô gái cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói với bọn họ hy vọng hai người bọn họ có thể tiếp tục hạnh phúc, bởi vì cô cảm thấy có thể sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng lại thì ra đối phương không có ý nghĩ kia, mình hiểu lầm, nhất thời mặt lại đỏ lên một chút.
Tiêu Chiến trả lời một câu cảm ơn.
Cảm ơn? Tại sao anh Chiến lại trả lời cảm ơn, không giải thích một chút, chẳng lẽ anh Chiến? Vương Nhất Bác nghe được lời của Tiêu Chiến, trong lòng có chút hoài nghi.
Không đợi bạn nhỏ hỏi, Tiêu Chiến giải thích trước: "Nếu phủ nhận lời nói của cô ấy, chúng tôi còn phải giải thích, rất phiền phức, cho nên trực tiếp trả lời cảm ơn."
"A, không có việc gì, dù sao cũng sẽ không gặp lại, không hiểu lầm cũng không sao." Vương Nhất Bác nghe Chiến ca nói xong, trong lòng ngược lại càng hoài nghi, liền giải thích một chút không phải loại quan hệ này là tốt rồi, cũng không có rất phiền toái đi, bất quá cậu không có ý định nói ra.
Quản làm gì, hiểu lầm liền hiểu lầm đi, dù sao cũng không phải là một người đặc biệt trọng yếu. Nếu là người quan trọng hiểu lầm, như vậy...
Nếu không... sẽ không, Vương Nhất Bác không muốn suy nghĩ nữa.