Chương 11: Xác Định Tâm Ý

Gần 4 giờ chiều, họ rời khỏi A. Dự định đi Quan Nguyên lộ, nghe nói lẩu nơi đó không tồi, hơn nữa bên kia còn có một hồ nước, ăn xong vừa vặn vây quanh hồ đi một chút tiêu thực.

Đến gần hồ, xe không thể đi vào hoạt động. Vì thế Tiêu Chiến gọi điện thoại an bài người lái xe đi, bọn họ tự mình đi vào, lúc trở về liền bắt xe trở về đi.

Bên này đường có chút vòng vo, bọn họ đi một vòng mới tìm được quán lẩu rất nổi tiếng kia.

Là phong cách ăn mặc cổ xưa, hoàn cảnh rất thanh u, ngược lại không có cảm giác rất náo nhiệt như quán lẩu bình thường, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một phòng riêng trên lầu hai.

Trang phục trong phòng có chút bất đồng với chỉnh thể, trên tường đều dán đầy bích họa, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái, trong phòng không nóng, ngược lại rất mát mẻ, không nghe được tiếng ồn của điều hòa.

Trách không được đánh giá cao như vậy, môi trường cũng có thể là một mặt, chính là không biết hương vị như thế nào.

Vương Nhất Bác gọi nồi lẩu uyên ương, bởi vì cậu nhớ rõ Chiến ca hình như đã nói thích thanh đạm.

Còn gọi một bàn món ăn đặc trưng, như thịt chiên, bụng lông, thịt bò bông tuyết, thịt cừu mỏng, thịt ba chỉ, chân gà mềm, khoai tây, hàng ngàn vỏ đậu.

Cậu thích ăn thịt, vì vậy cậu gọi nhiều thịt hơn.

Một hơi gọi nhiều như vậy, cũng không hỏi Chiến ca muốn ăn cái gì.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chiến ca đối diện, muốn đưa thực đơn cho Chiến ca.

"Chiến ca, anh muốn ăn cái gì, anh xem một chút đi."

"Không có việc gì, em thích là được rồi, em không kén ăn." Tiêu Chiến nhận lấy thực đơn thuận tay đưa cho nhân viên phục vụ.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ bưng đáy nồi lên, thức ăn cũng nhanh chóng lên. Xem ra, tốc độ nấu ăn cũng không tệ.

Vương Nhất Bác đem tất cả những thứ không dễ dàng chín xuống, canh sạch và canh đỏ mỗi người một nửa.

Chỉ chốc lát sau, Vương Nhất Bác đã ăn đến mồ hôi đầm đìa, mặc dù có điều hòa, nhưng ăn lẩu vẫn rất dễ đổ mồ hôi.

Ngược lại, Tiêu Chiến có vẻ sảng khoái hơn rất nhiều, anh không duỗi đũa vào canh đỏ, chỉ có thỉnh thoảng vài lần gắp cho Nhất Bác.

Cho nên giờ phút này Tiêu Chiến ăn đồ làm cho người ta có một loại cảm giác chậm rãi.

Đợi bọn họ ăn không sai biệt lắm, nhân viên phục vụ mới lên món tráng miệng, là bánh pudding hoa quả khoai khoai, trong cửa hàng hiện đang làm, thìa đào lên, lắc lư, mềm mại trơn trượt, khác nhau đáng yêu, bỏ vào miệng vào miệng liền tan, hơn nữa có thêm đá, vừa mới ăn xong lẩu, thoạt nhìn ăn được thứ lạnh lẽo, loại cảm giác này, quả thực có chút thoải mái khó có thể hình dung.

Đợi đến khi ăn xong món tráng miệng đi ra, trời đã tối.

Hai người giống như lúc trước đã nói xong đi vòng quanh hồ một vòng, còn tán gẫu một hồi.

Vương Nhất Bác: "Anh Chiến, tính cách trước đây của anh rất lạnh nhạt sao? Em không nghĩ anh đã như họ nói kể từ khi em biết anh."

Tiêu Chiến cười khẽ: "Nhất Bác, vậy em cảm thấy anh như thế nào, nếu em là người ạm thích, em sẽ thích anh như vậy sao?"

"Hả? Cái này, em làm sao biết được, em cũng không phải là người Chiến ca thích. "Vương Nhất Bác nghe xong Tiêu Chiến có chút sửng sốt. Sau đó, cậu nghĩ một lúc và nói thêm: "Nếu đó là em, em sẽ thích." Cậu cũng không biết vì sao phải bổ sung những lời này, có thể là không muốn để cho Chiến ca khổ sở đi, muốn cho Chiến ca một chút tin tưởng, hơn nữa cậu đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy người Chiến ca thích có phải là cậu hay không.

Nhưng không phải anh Chiến đã thích người kia lâu rồi sao? Bọn họ mới quen biết không lâu lắm, nghĩ đến điểm này tâm tình vừa rồi có chút chờ mong lại có chút khổ sở.

Cậu phát hiện hình như cậu có chút thích người đàn ông kỳ thật mới gặp chưa tới ba tháng này.

"Phải không? Nếu đó là em, em có thích anh không? Anh ít nói, không có tình thú gì, cũng không biết dỗ dành người khác, giống như không có điều kiện trở thành bạn trai, dựa theo cách nói của mẹ anh là, ngoại trừ mặt không có gì."

Tiêu Chiến nghe xong lời của bạn nhỏ, có chút vui vẻ, hơn nữa biểu tình của bạn nhỏ, anh cảm giác được bạn nhỏ có thể nhận thấy được tình cảm của anh, cho nên hiện tại anh lại giả vờ đáng thương, lại nhìn phản ứng của bạn nhỏ, nói không chừng anh rất nhanh có thể đuổi theo bạn nhỏ.

"Chiến ca ngoại trừ mặt còn rất giàu có, hơn nữa anh rất săn sóc, biết chiếu cố cảm xúc của người khác, hơn nữa. Em cảm thấy Chiến ca rất tốt, người anh thích nếu như không thích anh, vậy có thể chính là không phát hiện anh có bao nhiêu tốt, anh biểu hiện nhiều một chút." Vương Nhất Bác nghe Chiến ca nói nhất thời có chút đau lòng, Chiến ca nhà cậu rõ ràng chỗ nào cũng tốt, làm sao có thể chỉ có mặt.

"Ha ha, Nhất Bác đối với anh đánh giá cao như vậy a, anh rất vui vẻ, ừm, anh tin tưởng, người ta thích nhất định cũng thích anh." Nói tới đây, Tiêu Chiến đột nhiên tự hỏi có thể hiện tại anh thổ lộ có thể thành công hay không, nhưng anh sẽ không qua loa như vậy.

Lại giả vờ tiếp tục hỏi: "Nhất Bác, em cảm thấy anh có nên cho người ta thấy tâm ý của anh hay không, nếu là em, em thích một người sẽ thổ lộ như thế nào?"

"Ừm, cái này, em cảm thấy... Em cảm thấy là đối với nam sinh, không cần đặc biệt làm những chuyện rất khoa trương rất lãng mạn kia đi, liền tìm một cơ hội thích hợp hai người ngồi xuống nói, là được rồi, như vậy đi." Vương Nhất Bác có chút không xác định trả lời.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Vậy em cảm thấy, tình huống nào mới xem như là cơ hội thích hợp, hơn nữa xác suất người ta chấp nhận sẽ lớn nhất."

"Tiếc quá... Em cũng chưa từng nghiêm túc thổ lộ với người khác, Chiến ca anh hỏi những thứ này em cũng không rõ ràng lắm, bằng không em thay Chiến ca hỏi đám bằng hữu kia của em?" Vương Nhất Bác đột nhiên trong lòng mơ hồ có chút cảm xúc khác thường, Chiến ca đột nhiên hỏi cậu những thứ này, chẳng lẽ anh thật sự...

"Ha ha, không cần, không có việc gì, anh sẽ tìm cơ hội, chờ anh thành công rồi mới nói cho e biết." Tiêu Chiến lại trêu chọc bạn nhỏ.

Quả nhiên, biểu tình trên mặt khi bạn nhỏ nghe được những lời này trong nháy mắt liền thay đổi, không có bộ dáng vừa rồi mơ hồ có chút chờ mong, ngược lại có chút cô đơn.

Vương Nhất Bác nghe Chiến ca nói, thành công sẽ nói cho cậu biết, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều sao? Đột nhiên cậu cảm thấy một chút buồn. Trong lòng thậm chí đột nhiên nảy sinh một loại xúc động dứt khoát tỏ tình trước anh, nhưng cuối cùng cậu vẫn đè xuống suy nghĩ của mình.

Đi một vòng xuống, thời gian cũng rất muộn, thức ăn cũng tiêu tan không ít.

Hai người bắt taxi về khách sạn. Tiêu Chiến một đường nhìn biểu tình của bạn nhỏ, biểu tình nhịn không nói gì.

Có thể là thái độ lúc trước của bạn nhỏ cái gì cũng không biết, làm cho anh muốn cũng để cho bạn nhỏ nếm thử loại tư vị này. Bất quá anh sẽ không kéo dài thật lâu, anh cũng luyến tiếc, chỉ là muốn trừng phạt nho nhỏ một chút bạn nhỏ mà thôi.

Hơn nữa hiện tại anh cũng gần như xác định tâm ý của bạn nhỏ, tỏ tình nắm chắc trong tay.

Nghĩ đến phản ứng của đứa nhỏ lúc đó, anh liền có chút đắc ý.

Editor: Chắc sắp tỏ tình rồi, mong chờ ghê :>>>