Chương 9: Đặc phái viên vào kinh

Những sản nghiệp dưới tên

của Hàn Tuyết phân bố dài khắp đất nước, và mỗi gian biệt viện hay tửu lâu đều

có phòng dành riêng cho nàng cùng Hàn Chiến, mỗi một gian phòng thiết kế, bài biện

thậm chí y phục trong tủ treo quần áo đều cùng Hàn gia trang

giống nhau như đúc. Những gia nhân của nàng đều rất hiểu rõ tánh nàng hay xuôi

ngược nên đến mỗi nơi luôn để cho nàng có cảm giác như đã được về nhà.

Mà lúc trước Hàn Chiến có thể ở Hàm Xuân lâu nhanh chóng tìm

được quần áo cùng thuốc men, chính là nguyên nhân này.

Đẩy ra cửa gian phòng của

mình, Hàn Tuyết ở sau cửa kéo một chuông nhỏ màu vàng, mới đi từ từ vào trong

sảnh ngồi xuống, nhàm chán loay hoay lấy cái ly trên bàn. Hàn Chiến buồn cười

nhìn cử chỉ tức giận trẻ con của nàng. Chỉ chốc lát sau, cửa truyền đến tiếng

bước chân, một thân ảnh màu đỏ, mang theo một làn gió thơm mát bay vào.

Hàn Tuyết đối với người

tới vui vẻ cười một tiếng: “Diễm Nương vẫn xinh đẹp như thế.”

“Miệng Tiểu thư cũng vẫn

ngọt như thế, ” Diễm Nương cầm lấy quạt tròn phong tình vạn chủng đi tới: “Hàn

Chiến nói tiểu thư bị thương, bị thương chỗ nào thế, có nặng lắm không?”

Mặt Hàn Tuyết đỏ lên,

ngoài miệng vẫn cười: “Không sao rồi, chẳng qua là trầy da một chút mà thôi.”

Khóe mắt liếc thấy khóe

miệng Hàn Chiến khẽ nhếch, đang nhìn chòng chọc nàng cười, vẻ mặt mập mờ, bàn

chân dưới bàn của nàng lặng lẽ đá tới.

“Vị Nhị Công Tử đó hiện

tại Thiên Hương Các, sáu bảy vị tỷ muội đang nhiệt tình tiếp đãi, tiểu thư muốn

đi xem một chút hay không?” Diễm Nương cười thật tươi, nhắc tới người này, để

cho nàng không nhịn được cắn răng nghiến lợi, thế tử nước Kim Sa này, cũng

không biết suy nghĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng, lại dám hạ thủ Tiểu Tuyết

Nhi, rơi vào trong tay Diễm Nương nàng, nhất định phải dạy dỗ hắn ta thật tốt.

“Không vội, ” Hàn Tuyết

cười cười.

“Thị trấn gần đây có thái

bình không?” Kết Hương trấn là con đường khi muốn đến kinh thành phải đi qua

nó, hàng năm nàng đều phải qua đoạn đường này không dưới mười lần, lần này lại

ngoài ý muốn trúng chiêu ở chỗ này, đây cũng là do sơ sót của nàng, không ở nơi

trú ẩn riêng của mình, điều này làm cho nàng cảm thấy bất an, cảm giác người

khác đang giăng lưới chờ nàng sập bẫy.

“Cũng giống như bình

thường thôi, chỉ là tháng này đặc phái viên từ nước ngoài đến kinh thành đã đến

hơn ba nhóm. Diễm Nương khép mi nói.

” Đặc phái viên nước

ngoài?” Hiện tại không có lễ hội gì, trong cung cũng không có hỉ sự, sao lại có

ba nhóm đặc phái viên vào kinh? Chẳng lẽ…

” Chỗ Lương nhị công tử

nào có hỏi ra được gì không?”

“Bảo là muốn nhập kinh

diện thánh, còn mang theo lễ vật quan trọng.” Nhìn thấy sắc mặt Hàn Tuyết có

khác, Diễm Nương cũng khẩn trương lên.

“Vương đại ca còn ở chỗ

này không?” Mặt Hàn Tuyết lạnh xuống, khí thế toàn thân không giận mà uy, đây

là hoàn toàn vô ý thức tự nhiên biểu lộ. Nàng cực kì hiếm khi như thế này, có

thể có biểu tình vậy liền đại biểu sự tình rất nghiêm trọng.

“Ta đi gọi hắn.” Hàn

Chiến nói xong liền muốn đứng dậy.

“Không, ngươi ở lại bên

cạnh ta.” Hàn Tuyết giữ chặt ống tay áo hắn, nhìn hắn lắc đầu: “Từ khoảnh khắc

đó, ngươi cần một tấc cũng không rời ta.” Đặc phái viên vào kinh có lẽ muốn làm

việc gì đó, làm cho nàng cảm thấy bất an, nàng cần hắn ở lại bên cạnh nàng.

“Có nghiêm trọng như thế

không?” Diễm Nương cũng giật nảy mình, bên cạnh Hàn Tuyết có mười hai thị vệ,

tuy nói Hàn Chiến bình thường cũng là một tấc cũng không rời nàng, những lúc

không cần thiết Hàn Tuyết cũng không quan tâm chuyện này lắm.

“Không phải việc nguy

hiểm gì.” Hàn Tuyết an ủi cười cười, “Còn cần Diễm Nương giúp ta lập tức truyền

một mẩu tin tức ra ngoài, hơn nữa cần phải làm cho được, tung tin khắp hang

cùng ngỏ hẻm, rồi cho mọi người cùng nhau lớn tiếng thảo luận.”

“Việc gì, tiểu thư người

cứ nói.” Diễm Nương nghiêm túc và kiên định nói, cho dù vượt lửa qua sông, nàng

cũng nhất định sẽ giúp tiểu thư làm bằng được.

“Ngươi giúp ta truyền lời

đi ra: Bảo hộ quốc công chúa Hoàng Phủ Hàn Tuyết cùng một nam tử đơn độc thành

hôn, lỡ lầm mang thai, hỉ mạch do thần y Hàn Kỳ chẩn đoán chính xác.”

“A?!!! …” Diễm Nương

ngay lập tức bị dọa muốn rớt cằm

“Này, này này…” Danh tiết

nữ nhân là vô cùng quan trọng, nếu căn cứ theo lời của tiểu thư đồn đại ra

ngoài thì danh tiết của người còn đâu nữa.?

Hàn Chiến lo lắng nắm tay

Hàn Tuyết, hiển nhiên hắn cũng nghĩ đến chuyện đặc phái viên vào kinh.

“Không phải lễ cũng không

có chuyện vui gì, lại có nhiều đặc phái viên vào kinh như thế, còn mang theo lễ

vật, chỉ có một vấn đề để chú ý đó chính là đến để hòa thân.” Hàn Tuyết tinh tế

giải thích cho Diễm Nương nghe: ” Hòa thân có hai loại, một là gả, hai là cưới,

những người kia ta không biết tại sao, nhưng Lương Nhị thế tử này, hiển nhiên

là đến đây để cưới ta, bọn họ bày thiên la địa võng ở đây dụ ta vào bẫy, lại

ngẫu nhiên ta ngày đó thấy khách điếm Phúc Quý, tạm thời đổi ý đặt chân ở nơi

đó, lúc này mới trúng chiêu.”

Với danh tiếng Phú Quý

lâu, nổi tiếng khắp thiên hạ của nàng, khách sạn này lấy tên gần giống với tên

của nàng đề cao nổi tiếng, cả một phiên bản ăn cắp bản quyền ở cổ đại này, nàng

nhất thời bốc đồng mới thay đổi điểm dừng chân, nếu không phải bọn họ đánh giá

thấp thực lực của Hàn Chiến, hiện tại, nàng đã là thịt cá trên thớt mặc

người chém gϊếŧ rồi.

Hàn Chiến nghe

nàng nói xong…, bất chợt đứng lên, buông bàn tay đang giao nhau của hai

người ra, định xông ra ngoài, Hàn Tuyết vội từ phía sau lưng ôm lấy hắn: “Đừng

đi, người kia bây giờ vẫn chưa thể chết được.”

Hàn Chiến mắt lộ ra hung

quang, gân xanh trên trán nổi lên, tựa như muốn ăn thịt người, dọa cho Diễm

Nương sợ đến mức ngồi liệt trên mặt đất tại chỗ, run lẩy bẩy.

“Diễm Nương, Diễm Nương,

ngươi đi ra ngoài trướcđi.” Cất cao giọng đánh thức Diễm Nương bị hắn dọa đến

ngơ ngác, “Trước buổi chạng vạng ngày mai ta muốn cho tin tức này truyền vào

kinh thành.”

“A, vâng, vâng, ” Diễm

Nương run rẩy đứng dậy từ dưới đất, lảo đảo nghiêng ngã lao ra cửa. Dọa chết

người, sắc mặt vừa rồi của nam nhân này, thực sự giống như ác quỷ, thật đáng

sợ, thật đáng sợ.

L*иg ngực Hàn Chiến

kịch liệt phập phồng, mặc dù không hất Hàn Tuyết ra, nhưng sát khí khắp người

không hề che giấu, Hàn Tuyết càng thêm dùng sức ôm chặt hắn: “Đừng như vậy, Hàn

Chiến, ta sợ.”

Thanh âm yếu ớt lại làm

cho sát khí cả phòng biến mất tích một cách lạ thường, nhưng thân thể căng

thẳng nam nhân cũng không hề buông lỏng, Hàn Tuyết từ phía sau lưng chuyển tới

trước người hắn, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nam nhân, “Đừng như vậy, ta vẫn còn

tốt mà.”

Hàn Chiến cứng ngắc

đưa tay đem Hàn Tuyết ôm vào trong ngực, ôm thật chặt. Trong lòng tràn đầy kinh

hoàng, bọn họ đáng chết, thế nhưng muốn hoen ố bảo bối của hắn, bọn họ dám làm

thế? Tất cả những người vọng tưởng muốn chạm vào nàng đều đáng chết, đều phải

chết. Bên trong phòng, sát khí lại từ từ nồng đậm.

Nam nhân này! Hàn Tuyết

thở dài ở trong lòng, ôm lấy đầu của hắn kéo xuống, nâng mũi chân, hôn lên môi

của hắn, không thành thục đẩy môi của hắn ra, cái lưỡi thơm tho trượt vào

trong miệng hắn từ từ liếʍ lấy lưỡi của hắn, mời hắn cùng quấn quýt.

Nội tâm hốt hoảng, kinh

sợ cũng bị nụ hôn này chuyển thành nồng nặc ham muốn, lưỡi Hàn Chiến chợt

bắt lấy cái lưỡi đinh hương kia cuồng loạn kích quấn, lực đạo kia làm cho

Hàn Tuyết khó chịu rêи ɾỉ, nhưng nàng hiện tại không thể đẩy hắn ra, nam

nhân này đang sợ, hiện tại hắn đang giống như một đứa bé trong cơn hoảng loạn,

cần nàng an ủi.

Đưa tay nhanh chóng kéo

thắt lưng của Hàn Chiến ra, cởi xuống áo ngoài của hắn, sau đó là quần áo

trong, áσ ɭóŧ, cho đến khi trên người hắn hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sau đó bắt đầu

cởi y phục của mình, đem quần áo còn sót lại cởi sạch ra, trên người trần

truồng dán chặt vào người hắn. Cảm giác da thịt kề nhau cuối cùng cũng kéo ý

thức của Hàn Chiến quay lại, khi hắn hắn buông môi ra thì Hàn Tuyết cũng cảm

giác được môi của mình đau đớn tê dại, trên môi truyền đến nhàn nhạt mùi tanh

mặn.

“Tuyết Nhi......

Tuyết Nhi......” Nhìn đôi môi đỏ mọng rướm máu, Hàn Chiến tự trách không

thôi, thương tiếc liếʍ lấy môi của nàng.

“Ôm ta!” Một đôi cánh tay

ngọc ôm sát cổ của hắn, bầu ngực mềm mại vυ" dán chặt lấy bờ ngực nóng ấm

của hắn.

Hàn Chiến một tay ôm lấy

nàng chuyển vào bình phong sau nội thất, dùng chân đá cửa đóng lại, đem nàng

nhẹ nhàng đặt lên giường. Hàn Tuyết lại với lấy hắn, lắc đầu, kéo lấy hắn cùng

lên trên giường, mình nằm ở trên người hắn, dùng bầu ngực sữa từ từ mè nheo lấy

l*иg ngực cứng rắn.”Chàng mới vừa hôn người ta đau quá, Tuyết Nhi muốn phạt

chàng nha.”

“Tuyết Nhi......

Tuyết Nhi......” Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết, rất sợ nếu mình

nháy mắt một cái, người sẽ không thấy nữa. Hắn thật sự rất sợ, thật may là

trong những năm này hắn luôn khổ luyện võ công cũng không dám có một

khắc thư giản sợ, nếu không phải là công lực của hắn đủ cao, nghe được

trong gian phòng Tuyết Nhi có tiếng động lạ liền lập tức chạy tới, nàng đã bị.

....., nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau đó, sát khí toàn thân lại tràn

lên. Nữ nhân này là kì tích trong cuộc đời của hắn, là tất cả những gì trong

tim hắn, tất cả những ai dám can đảm có ý muốn động chạm vào nàng đều đáng

chết.

“Chiến, ta không sao,

đừng sợ.” Ôm lấy đầu của hắn, từ cái trán, mí mắt, sống mũi, vẫn hôn kéo dài

mãi đến đôi môi bởi vì nổi lên sát ý mà mím chặt của hắn. Môi của nàng vẫn còn

rướm máu, không thể hôn lưỡi, chỉ có thể liếʍ hắn mấy cái an ủi, khi Hàn Chiến

muốn hôn đáp lại nàng, cái lưỡi nghịch ngợm nhanh chân chạy trốn, ngược

lại quấn lấy vành tai của hắn, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó buông ra,

nhìn vành tai bị nàng cắn hồng, cười khẽ sau đó liếʍ liếʍ.

Hơi thở của Hàn Chiến dồn

dập, cánh tay tráng kiện vừa kéo vừa muốn đem nàng áp đến dưới thân, lại bị Hàn

Tuyết ngăn chận hai vai, “Không được nhúc nhích a, người ta muốn trừng phạt

chàng mà, chàng phải ngoan ngoãn mặc ta ăn hϊếp.” Nói xong, nhẹ hôn lên đôi môi

đang thở hổn hển nưh trấn an, cúi đầu tiến công cổ của hắn.

“Ưʍ...... Tuyết Nhi.

.....” Hàn Chiến động tình dùng hạ thân đã rất cứng nhấn mạnh vào bắp đùi

Hàn Tuyết, người yêu bé nhỏ đang không ngừng câu dẫn làm hắn không kiềm chế

nổi, khẩn cấp muốn.

“Đừng động!” Hàn Tuyết

không khách khí vỗ nhẹ lên bụng của hắn, “Không ngoan, người ta sau này sẽ

không để ý chàng nữa đó.” Liếc mắt đưa tình, vươn lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi, Hàn

Tuyết xấu bụng ngồi dậy, bầu ngực sữa xinh đẹp đong đưa trước mặt của Hàn

Chiến, dẫn đến hắn cứ mãi nuốt nước miếng. Mặt Hàn Tuyết đỏ ửng, động tác hấp

dẫn lại chậm rãi cởi xuống ý phục còn sót lại trên người, ném xuống giường.

Nàng cúi người, hai tay chống đỡ lên bộ ngực phập phồng kịch liệt của Hàn

Chiến, chống thân thể của mình dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Chiến, tách hai

chân ra, đem mông ngọc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán ngồi ở trên bụng Hàn Chiến.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ”

Mắt Hàn Chiến đầy tơ máu, dục hỏa tràn đầy trong mắt sáng rực giống như muốn

thiêu cháy, hắn vội vàng kêu Hàn Tuyết, du͙© vọиɠ dưới bụng đem quần chống

đỡ thật cao. Thật rất muốn, thật rất muốn bắt lấy bầu ngực đang đong đưa

như trêu ghẹo trước mặt, thật rất muốn cắn lên tiểu quả tròn trịa kia, thật rất

muốn dùng môi phủ lần khắp toàn thân của nàng, thật rất muốn để cho thân thể

xinh đẹp này bao bọc mình lại, để cho hai người hợp hai làm một......