Chương 8: Tắm rửa phong ba

Hai người thở dốc, động

tác dưới hạ thân không ngừng tăng lên,, thùng nước tắm cũng bởi vì động

tác khuấy động lên xuống tăng nhanh của Hàn Chiến, kịch liệt, mà nhanh

chóng tràn ra thùng bên ngoài. Hạ thể lần lượt bị cường lực xâm nhập vào ra,

kɧoáı ©ảʍ giống như từng hạt cát trong sa mạc cứ trào dâng không thôi. đột

nhiên, Hàn Chiến nhấn mạnh một cái, dùng lực mạnh đè thân thể của nàng xuống,

hoa huy*t mềm mại bị buộc phải đen nam căn khổng lồ nuốt trọn vào.

“A......” Mãnh liệt

kí©h thí©ɧ làm nàng ưỡn cong người rêи ɾỉ thành tiếng, bỗ ngực càng ưỡn cao

hơn, đưa ngọc nhũ mềm mại đưa đến khóe miệng Hàn Chiến, bị hắn há miệng mυ"ŧ

vào. Vô lực nhìn về phía Hàn Chiến, phát hiện hắn vẻ mặt mê say, mắt đen khép

hờ, lưỡi thô cuốn lấy đầu v* lấy lực mạnh mẽ bú ʍúŧ liếʍ láp, cho đến khi hắn

thỏa mãn thì hạt châu trong miệng hắn đã sưng to đứng thẳng.

Hàn Chiến cong chân lên

để mình có thể sử dụng lực tốt hơn, hai bàn tay từ eo thon chuyển qua xoa bóp

hai mảnh mông mềm, thẳng lưng nhấn mạnh không ngừng về phía trước, kɧoáı ©ảʍ

siết chặt làm cho hai người cũng không kìm hãm được bắt đầu rêи ɾỉ. Giống

như nước trong thùng gỗ mãnh liệt dâng trào ra ngoài, thanh âm ngâm nga thở hổn

hển của nam nhân, hòa nhịp với tiếng rêи ɾỉ yêu ớt của cô gái nhỏ bé, vang vọng

trong phòng khách điếm tạp nên bản hòa tấu muôn thuở của tình yêu.

“A...... Hàn....

.. Chiến...... Chậm...... Chậm...... Một chút...... Ưʍ..

....” Cảm xúc quá nhiều làm Hàn Tuyết gần như không nói được hết câu.

“Chuyên tâm chút, ôi...

...” Hàn Chiến thở gấp gáp, dùng sức thẳng lưng, hoa huy*t không ngừng phun

ra nuốt vào gậy sắt của hắn, nam căn, khổng lồ bị thịt non trong mật

huyệt xoắn chặt lấy, mỗi một lần nhấn vài cũng mang đến cực hạn

kɧoáı ©ảʍ, “Bảo bối...... Ừm...... Đừng kẹp chặt như vậy......

Nha......” Hàn Chiến sau cú nhấn mạnh mãnh liệt, áp lấy mông ngọc ngừng

lại, há hốc miệng thở dốc, để hóa giải cảm giác mật huyệt ẩm ướt của Hàn Tuyết

không ngừng phun ra ái dịch, hoa huy*t co rút kịch liệt làm Hàn Chiến thiếu

chút nữa không kiềm chế được phun hết ra ngoài. Bắp thịt toàn thân cũng căng

cứng như đá. Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi vào trong nước.

Thân thể Hàn Tuyết sau

cơn cao trào, khẽ run ngã vào lòng của Hàn Chiến, hơi thở dồn dập thở gấp, nước

ấm đã lạnh, nàng đưa tay choàng qua cổ của Hàn Chiến, đem trán tựa vào cổ hắn,

vô lực thở dốc.

Hàn Chiến dùng một tay ôm

lấy mông ngọc, từ trong nước đứng lên, một tay kéo chiếc khăn tắm từ trên bình

phong xuống,, đắp lên trên người Hàn Tuyết, nhảy ra khỏi thùng nước tắm bước

vào phòng.

Sau cơn cao trào, thân

thể dị thường nhạy cảm, động tác sải chân của Hàn Chiến khiến cho Thiết Bổng ở

trong huyệt mài tới cọ lui, àm cho ái dịch Hàn Tuyết giàn giụa, yêu kiều không

ngừng, theo từng bước chân của Hàn Chiến, không ngừng tràn ra từ hai mảnh non

mềm, thân thể bắt đầu run rẩy lần nữa.

“Thích không?” Dồn dập

thở dốc phun khí nóng bỏng bên tai nàng, Hàn Chiến cũng đã nhẫn đến cực hạn,

chuyển một cái tiến vào trong thất, đem cửa phòng kế bên đóng lại, đem Hàn

Tuyết áp tựa vào trên ván cửa, sau đó dùng lực nhấn mạnh vào, nhiều lần xâm

nhập dến tận gốc, mỗi lần đều dùng lực thật mạnh, làm cho Hàn Tuyết ngay cả gọi

cũng gọi không ra tiếng, tiếng rêи ɾỉ ngân ở trong cổ, phát ra tiếng rêи ɾỉ

nhộn nhạo ở trong cổ, ngây người ra, khẽ nỉ non hừ hừ giống như chú mèo nhỏ

thân thể chạm vào nhau “Phách phách” ở bên tai, tiểu huyệt lần nữa xoắn

chặt lấy nam căn,, Hàn Chiến ngây người ra, sau đó điên cuồng nhấn mạnh gần

trăm hiệp, áp sát thân thể mềm mại của người yêu vào lòng, ở những cú nhấn cuối

cùng đem mầm mống nóng bỏng phun ào ạt. Cực hạn kɧoáı ©ảʍ làm cho Hàn Tuyết

không chịu nổi trước mắt tối om, ngất xỉu.

Tỉnh lại lần nữa, đã là

trời đã sáng choang, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, làm cho Hàn Tuyết

đã tỉnh ngủ vẫn lười nhác không muốn nhúc nhích, bên tai truyền tới tiếng nói

chuyện đè thấp, nghe không rõ ràng. Có lẽ người đang ở ngoài phòng không muốn

quấy nhiễu giấc mộng của nàng, cẩn thận từng chút một.

Chiếc bàn bên cạnh giường

có đặt bộ quần áo sạch sẽ là những bộ y phục tự tay nàng đặc chế, từ qυầи ɭóŧ

đến tất, giày vải, đầy đủ mọi thứ, thấy thế làm cho Hàn Tuyết nhoẻn miệng cười

không tiếng động, biết rằng chỉ có người mới có thể cản thận chuẩn bị những món

đồ thế này giúp nàng. Nhẹ nhàng chống đỡ ngồi dậy, cảm giác trừ hạ thể có chút

đau đớn ra, ngoài ra cũng không có đau đớn hay khó chịu nào khác, nhất định là

nam nhân kia sau khi nàng mê man, đã giúp nàng xoa bóp thư giãn qua, bằng

không, trải qua hoan ái mãnh liệt như vậy, nàng giờ phút này có thể ngay cả eo

mình cũng không nhấc nổi ấy chứ.

Nhẹ nhàng mặc xong, mặc

cho mái tóc dài đen mượt xõa tung ở sau lưng, nàng chậm rãi chạy ra ngoài, chỉ

là tay vẫn chưa chạm được ván cửa, thì cửa đã bị người nào đó không tiếng động

mở ra từ bên ngoài, hại nàng giật cả mình.

“Giật mình à?” Thấy

người yêu tựa như nai con kinh hãi trừng hắn như thế, tiến lên cầm lấy bàn tay

cứ mãi vỗ ngực của nàng, lo lắng hỏi

“Sao đi đường lại không

có tiếng động gì hết?” Nổi giận vung tay đánh hắn hắn.

“Ta nghe thấy thanh âm

nàng xuống giường, liền vội bước vào.” Vẻ mặt Hàn Chiến hổ thẹn, ôm nàng vào

lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

“Ta nghe thấy bên ngoài

có tiếng nói chuyện, ” Nàng từ bờ vai Hàn Chiến thăm dò nhìn ra ngoài: “Ngươi

đang nói chuyện cùng ai vậy?”

“Chính Nghĩa.” Tự nhiên

ôm lấy hông của nàng, đỡ lấy Hàn Tuyết đi ra nội thất.”Điều tra được người bỏ

thuốc rồi.”

“Là ai?” Hàn Tuyết nhìn

về phía Vương Chính Nghĩa vẻ mặt có chút mất tự nhiên.”Vương đại ca nói

cùng ta nghe thử.”

“Công chúa!” Bởi vì Hàn

Tuyết không thích người quỳ lạy, vì vậy chúng gia thần trừ phi có người ngoài ở

đây mới được lễ quỳ, nếu không cũng chỉ là khom lưng hành lễ.

“Không cần đa lễ, Vương

đại ca nói thử xem lai lịch của người bỏ thuốc kia ra sao.”

“Dạ, thuộc hạ tra được,

hôm đó ngưới xông vào tiểu viện của công chúa chính là Hiền Vương điện hạ

nước Kim Sa Nhị Công Tử ── Lương Vĩ.”

“PHỐC ──” Nghe được tên

này, Hàn Tuyết đem trà sâm rong miệng đang muốn nuốt xuống phun ra ngoài,

“Khụ khụ khụ ~~” Nàng vừa khụ vừa cười kèm theo thở gấp, dọa Hàn Chiến sợ đến

luống cuống tay chân, vội vã vừa vỗ lưng thuận khí, vừa lau miệng cho nàng.

“Dương, liệt dương? Có..

.... Khụ, khụ khụ...... Người gọi, khụ...... Loại tên này?

Nghe rõ lời nói của Hàn

Tuyết, Vương Chính Nghĩa cũng cười, ngay cả Hàn Chiến trước giờ luôn giữ vẻ mặt

lạnh lùng với người ngoài cũng nhếch khóe miệng lên.”Công chúa nghe lầm, là

Lương Vĩ, quốc họ nước Kim Sa lag họ Lương, tên một chữ chữ vĩ.”

“Khụ, tên của người này

đặt thành ra như vậy, cũng không sợ người khác gọi nhầm sao.” Hàn Tuyết bất mãn

cau mày, “Ta lại không biết người này, hắn ăn no rỗi việc sao? Sao lại gài bẫy

chờ ta ở nơi đó chứ?” “Đêm qua đã đem người giao cho Diễm Nương, buổi sáng Diễm

Nương đã tới, thuộc hạ có nói là công chúa vẫn còn đang nghỉ ngơi, ” Vương

Chính Nghĩa nói đến chỗ này, mất tự nhiên dừng một chút, “Thuộc hạ để cho

nàng về trước, công chúa có muốn gọi nàng ấy đến ngay bây giờ không? Thuộc hạ

sẽ đi gọi ngay.”

“Không, lát nữa chúng ta

sẽ qua đó, thế tử nước Kim Sa đưa tới cho ta đại lễ như thế, phần thâm tình này

chắc khó quên đây, ” Hàn Tuyết nheo mắt, trong mắt bất chợt xuất hiện một tia

ngoan độc, ngay sau đó cười nói: “Ngươi trước truyền lời cho Diễm Nương, để cho

nàng lấy ra quà đặc biệt dành cho khách quý ở Hàm Xuân lâu, hảo hảo chiêu đãi

vị quý khách kia, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt chủ nhân của ta.”

“Dạ, thuộc hạ sẽ đi

ngay.” Vương Chính Nghĩa sau khi hành lễ, xoay người đi ra ngoài.

“Đợi đã, ” Nụ cười nơi

khóe miệng Hàn Tuyết mang theo giảo hoạt đặc thù của mỗi lần muốn đùa dai: “Bảo

với Diễm Nương đừng làm tổn thương Nhị Công Tử người ta, nhớ ôn nhu một chút.”

Nghe lời này, Vương Chính

Nghĩa không nhịn được run lên, vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Lần trước công

chúa để cho Diễm Nương‘ôn nhu chiêu đãi’ vị không có mắt kiếm khách kia,

đó chính là bị ba mươi mấy vị cô nương Hàm Xuân lâu đè xuống giường ba

ngày ba đêm không hề ra khỏi phòng, đến ngày thứ tư, phái người đi xem thì

người nọ chỉ còn sót lại chút hơi tàn. Nghe nói từ đó về sau, không dám gặp mặt

ai hết, thấy nữ nhân liền gào khóc thảm thiết trốn thật nhanh.

“Vương đại ca xảy ra

chuyện gì? Sao chạy mau như vậy nhỉ?” Nhìn thân ảnh của Vương Nghĩa đang gần

như là chạy trối chết, Hàn Tuyết ngửa đầu ra sau, khuôn mặt không hiểu hỏi Hàn

Chiến ở phía sau.

“Bị nàng dọa sợ!” Hàn

Chiến cưng chìu điểm một cái lên chiếc mũi thon của nàng, nha đầu này, có

lúc tinh quái tựa như hồ ly, cùng hoàng đế gian thương đấu trí không thấy có

lúc nào chịu thua, có khi lại đơn thuần như trẻ con vô tri vô giác, thật không

biết nàng có bao nhiêu gương mặt đây.

“Nói lung tung, dáng dấp

của người ta rất dọa người sao?” Xoay người chống nạnh trừng hắn.

Nâng chiếc cằm như được

điêu khắc từ ngọc, “Không, rất mê người!” Nói xong, hôn nhẹ một cái lên đôi môi

đỏ mọng đang giận dỗi,

“Còn nhớ kết quả của

phong lưu kiếm khách lần trước không? Tiểu bướng bỉnh!” Siết chặt chiếc cằm mấy

ngày nay ít thịt đi, Hàn Chiến nhắc nhở.

Mắt to quay mồng mồng một

vòng, Hàn Tuyết chợt cười hì hì cầm lấy bàn tay to của hắn, kéo hắn xoay người

bên cạnh bàn ngồi xuống, “Chúng ta ăn nhanh lên một chút rồi đi xem trò vui!”

Không nói thêm gì nữa, tâm tình khoái trá cùng người yêu hưởng thụ nâng

thức ăn ngon.