Chương 20: Mỹ nhân kế

Ánh đèn

rực rỡ, Hàn Tuyết từng ngụm từng ngụm nhai cơm, vừa nghe Tiểu Lăng Tử hồi báo

đặc phái viên Tam quốc vừa tiến dâng lễ

vật.

“Mỹ

nhân?” Trừ nhóm người Kim Sa đã bị nàng ngăn ở Kết Hương trấn, Tam

quốc cũng tiến dâng mỹ nhân cùng trân bảo hiếm thấy. Hơn nữa. mỹ nhân này đem

ra so sánh còn muôn phần diễm lệ, muôn phần lẳиɠ ɭơ hơn. Theo lời Tiểu Lăng Tử,

mấy ngày nay, hoàng đế ca ca mỗi đêm đều cùng

nàng tận hưởng xuân sắc.

“Công

chúa không biết đó thôi, cái gì mà Long Dược mỹ nhân kia rất có mị lực dụ dỗ

nha, ai ya, ngay cả Tiểu lăng Tử còn thấy nửa người mềm oặt, đừng nói hoàng

thượng vốn là nam nhân chính hiệu, làm sao có thể không cùng nàng trải đêm

xuân?” Tiểu Phúc Tử múa may quay cuồng, ra sức tô vẽ làm Hàn Tuyết đối với

Long Dược mỹ nhân kia lại càng dâng lên thêm vài phần tò mò.

“Hoàng

thượng tối nay lại chọn nhân bài của Long Dược mỹ nhân, chiêu nàng đi điện Hàng

Long thị tẩm rồi.” Tiểu Lăng Tử dáng vẻ chân chó nói hết những tin nóng hổi,

chọc cho công chúa vui vẻ.

Hàn

Tuyết bới qua loa vài miếng cơm liền đẩy chén cơm về phía Hàn Chiến, ngược lại

đưa đũa sang bàn điểm tâm, trong lòng không ngừng đắn đo, rốt cuộc là có nên đi

thăm dò đặc phái viên Tam quốc một chút không, hay là đi xem mỹ nhân phong tao

mỹ lệ gì gì đó đây. Hàn Chiến lanh tay lẹ mắt kéo bàn điểm tâm đến bên mình,

lại xoay tay đẩy chén cơm nguyên vẹn trở về trước mặt Hàn Tuyết.

“Ta

không ăn được.” Chiếc đũa gắp thất bại, dẫn hồi lực chú ý của Hàn Tuyết, miệng

nàng ô ô kháng nghị, lại đẩy chén cơm đến trước mặt Hàn Chiến.

“Không

ăn điểm tâm là có thể ăn được cơm.” Hàn Chiến lại đẩy trả chén cơm lại cho

nàng, ra hiệu cho cung nữ đứng một bên bê bàn điểm tâm đi. Thể lực yếu như thế

còn không muốn ăn cơm, cũng khó trách ngay lần đầu đã mệt ngủ mê man. Vì hạnh

phúc của mình mà suy nghĩ một chút, sau này phải đốc thúc nàng ăn đủ ba bữa

mới được.

“A...

. chớ có lui xuống a, ta còn muốn ăn điểm tâm nha.” Nhìn cung nữ bưng bàn điểm

tâm xuống, Hàn Tuyết nóng lòng kêu lên, nhưng là có Hàn Chiến ở bên thì những

cung nữ này sẽ không nghe lời nàng. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm tâm mến

yêu của nàng bị mang đi mất.

“Gần

đây đã gầy mất một chút, còn không chịu ăn cơm?” Hàn Chiến trách cứ cau mày

nhìn Hàn Tuyết, bưng chén cơm lên đặt vào tay nàng.

Hàn

Chiến mắt to long lanh chớp chớp, kì kèo kéo lấy tay áo Hàn Chiến làm nũng, hi

vọng Hàn Chiến có thể đổi cho nàng từ ăn cơm sang ăn điểm tâm. Trong lòng biết

nàng sở cầu điều gì, Hàn Chiến kiên định lắc đầu một cái khiến Hàn Tuyết gương

mặt tràn đầy tinh quang nháy mắt liền vụt tắt.

“Nàng

bình thường không chịu hảo hảo ăn cơm nên mới dễ dàng mệt mỏi như vậy, ngoan,

dùng nhiều một chút.” Hàn Chiến săn sóc gắp món ăn Hàn Tuyết thích nhất đặt

trong chén nàng, “Ít nhất ăn một nửa rồi có thể ăn điểm tâm.”

Hàn

Tuyết ủy khuất bĩu môi, tự biết nếu không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, Hàn Chiến

chắc chắn sẽ không bỏ qua, chỉ có thể bưng chén cơm lên ăn từng chút từng chút,

thỉnh thoảng dùng ánh mắt gϊếŧ người oán trách phóng đao về phía Hàn Chiến.

Nhìn Hàn

Tuyết nổi tính trẻ con, Hàn Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều vỗ vỗ đỉnh đầu

nàng, bê chén cơm lên ăn nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gắp vào bát nàng những

món ăn nàng thích.

Cơm tối

qua đi, Hàn Tuyết thay một thân váy dài đen huyền mỹ lệ từ trong nội thất đi

ra, đồng dạng với một thân áo đen của Hàn Chiến làm hắn buồn cười nhíu mày. Tuy

váy lụa mỏng manh một màu đen nhưng cũng hoa lệ vô cùng, đây là hoàng đế tặng

Hàn Tuyết nhân sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, dùng vải lụa thượng hạng nhất

dệt cùng ngân tuyến, khi có ánh sang rọi xuống có thể lấp lánh sáng lên như sao

trên trời.

Một

thân quần áo này thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ, trong kinh thành, trừ bỏ bách

tính bình dân không hiểu biết, sợ là cũng chẳng có mấy ai biết người mặc bộ

quần áo này có thể là ai. Hơn nữa, y phục này tuy là màu đen, nhưng đi trong

đêm tối so với ánh trăng còn bắt mắt hơn, Hàn Tuyết mặc xiêm áo này đi dạo nóc

nhà nhà người ta, không khỏi có chút kiểu ngạo quá chứ?

“Muốn

đi nơi nào?” Mặc thân y phục này, nếu là dạo chơi nóc nhà hoàng cung, thị vệ

có gặp được cũng nhìn không ra, trong suốt a.

“Vốn là

muốn đi trạm dịch thăm dò một chút đặc phái viên Tam quốc, bất quá, bây giờ ta

đối với Long Dược mỹ nhân gì đó cảm thấy hứng thú hơn, cho nên...” Lời còn

chưa nói hết, chỉ thấy Hàn Chiến không đồng ý cau mày, Hàn Tuyết nghịch ngợm lè

lưỡi một cái, tiến sát vào ngực hắn, hai tay vòng lấy eo khỏe khoắn ôm Hàn

Chiến thật chặt, làm nũng nói: “Người ta thật tò mò nha, chàng mang người ta đi

xem một chút thôi mà.”

“Muốn gặp

mai gặp cũng được, không cần phải ngồi chồm hổm trên nóc nhà nhìn lén.” Nha đầu

này có chủ ý gì, hắn còn không biết sao? Nhìn lén vẫn chưa là gì, vấn đề là,

nhìn lén người ta “làm việc” là quá giới hạn rồi, hơn nữa, nữ nhân của hắn còn

có thể nhìn thấy thân thể một người đàn ông khác, là nam nhân, ai cũng không

thể đồng ý chuyện như vậy.

“Ban

ngày thì có gì mà xem.” Hàn Tuyết đôi môi đỏ mọng cong lên, không thuận kêu,

“Ban ngày sẽ không tới nhìn được nha, ngươi dẫn ta đi đi mà, có được không?”

Bộ ngực

mềm mại bởi vì hai thân thể dán chặt, theo động tác di động nhẹ nhàng của nàng

không ngừng cọ xát trước l*иg ngực rắn chắc của hắn, làm Hàn Chiến nhiệt huyết

dưới bụng lại một phen nổi lên. Hắn ôm chặt hông Hàn Tuyết, làm hạ thể hai

người cận kề nhau, cúi xuống bên tai Hàn Tuyết dùng thanh lượng chỉ đủ hai

người nghe được nói: “Nàng nếu còn lộn xộn nưa, ta ngay bây giờ sẽ đè nàng trên

bàn.”

Vật

cứng rắn kia dán chặt với bụng làm Hàn Tuyết trừng lớn mắt, nhìn trộm cung nữ

cùng thái giám đứng hầu hai bên, nàng nóng đỏ cả mặt, phất tay cho mọi người

lui ra sau, nhu nhược yếu ớt nói: “Người ta chỉ tò mò cái Long Dược mỹ nhân gì

kia có khả năng gì mà khiến hoàng đế ca ca cũng bị đêm xuân của nàng mê hoặc

nha, chàng cũng không thấy kỳ sao?”

Khẽ

hếch eo khỏe, Hàn Chiến mặt không chút thay đổi nói: “Nếu không phải sợ nàng

yếu ớt không chịu nổi, hai người chúng ta sẽ không chỉ có hàng hàng đêm xuân

đâu.”

Hàn

Tuyết ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, hai tai leo lên cổ Hàn Chiến, chơi xấu nói:

“Ta không biết hôm nay chàng mà không mang ta đi, sau này sẽ không cho phép

vào phòng của ta.”

Loại

uy hiếp này thực vô cùng nghiêm trọng, Hàn Chiến mày kiếm nhíu lại, tỏa ra

một thân hàn khí.

Hàn

Tuyết rụt cổ, trong lòng thầm mắng một câu ‘Quỷ hẹp hòi’, vùi mặt vào cổ Hàn

Chiến, nhẹ nhàng vặn vẹo cọ cọ vật cứng rắn trên bụng, “Chàng đi theo ta, cùng

lắm sau khi trở lại ta tùy chàng xử trí, có được không?” Nàng chính là không

muốn buông tha hắn, ngay cả mỹ nhân kế cũng đem ra dùng rồi, nếu như đến thế

cũng không thể khiến Hàn Chiến gật đầu thì tối nay cũng đành đi thăm dò trạm

dịch vậy.

Hàn

Chiến hai mắt lóe sáng, bàn tay khoác lên mộng đẹp cùa Hàn Tuyết xoa nắn, “Thật

mặc ta xử trí?” Trong đầu thầm nghĩ đến cùng Hàn Tuyết ở trên giường điên loan

đảo phượng, tình tiết thật mất hồn, Hàn Chiến ngay cả hơi thở cũng chuyển biến

có chút không yên ổn.

Hàn

Tuyến đáp nhẹ một tiếng, tay ở bên hông hàn Chiến thu hẹp, ôm chặt một chút.

Bàn tay Hàn Chiến chà xát nàng khiến cả người nàng cũng nóng lên, vật cứng rắn

ở bụng nhanh chóng nảy lên một chút, nàng thậm chí cảm giác được hoa huy*t mình

đã có chút ướt át.

Trong

đầu Hàn Chiến, ý nghĩ “Để Hàn Tuyết nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ” cùng

“Tùy ý cùng Hàn Tuyết ân ái triền miên dụ hoặc” đấu tranh do dự không ngừng,

cuối cùng, vẫn là khát vọng với Hàn Tuyết thắng, Hàn Chiến tựa bên tai nàng,

thanh âm khàn khàn: “Không đổi ý?” Vành tai trơn láng hồng rực ngây người như

đang mời mọc hắn, làm hắn không kìm hãm được vương đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ.

“Ân..

... Hàn Chiến?” Hàn Tuyết thanh âm nhạy cảm khẽ rên nhẹ, nghiêng đầu tránh

khỏi trêu đùa của Hàn Chiến, hai tay trụ lấy mặt hắn làm hắn nhìn thẳng mình,

“Chàng đáp ứng ta, đến lúc đó bất kể thấy cái gì cũng không được đổi ý!” Hàn

Chiến hai mắt đen thăm thẳm như màn đêm không trăng, tỏa ra hơi thở nồng nặc

du͙© vọиɠ, khiến Hàn Tuyết cả người cũng nóng lên, nhưng nàng vẫn nhớ phải giao

hẹn trước, nếu không đến lúc đó vừa thấy cái gì không nên nhìn, Hàn Chiến liền

đem nàng xách về, như vậy chẳng phải nàng sẽ mất cả chì lẫn chài sao?

Đối với

cử động sát phong cảnh của Hàn Tuyết, Hàn Chiến bất đắc dĩ đảo hai mắt trắng

dã, hữu khí vô lực nói: “Muốn đi tẩm cung hoàng thượng?” đông thời hít sâu, đè

xuống du͙© vọиɠ hưng phấn của mình.

“Ừm..

.” Hàn Tuyết hớn hở gật đầu, đối với việc do thám tẩm cung của hoàng đế ca ca

tràn đầy chờ mong vô hạn.

Hàn

Chiến bất đắc dĩ cùng sủng nịnh vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, Hoàng Phủ Hạo Thiên mặc dù

cưng chiều nàng là một chuyện nhưng bị nàng nhìn trộm mình cùng phi tử “làm

việc” lại là chuyện khác, hy vọng Hàn Tuyết sẽ không bị vui quá hóa buồn…