Chương 19: Chống đỡ trong phòng tắm

Hàn

Tuyết hờn dỗi trừng mắt kiều nhìn cung nữ đang che miệng cười trộm

một cái, bưng lên một mâm bánh Mân Côi, vừa ăn vừa đi về hướng phòng

tắm phía sau phòng ngủ, tiếng đá va chạm tích tác vang lên một

đường. Phòng tắm trong tẩm cung của Hàn Tuyết là do chính nàng thiết

kế, có điểm giống phòng tắm Nhật Bản kiểu cũ, nước được đun nóng

ở gian ngoài rồi dẫn qua đường ống đổ vào hồ tắm, cũng từ phía

ngoài nước lạnh đồng thời được dẫn vào trung hòa độ ấm. Thời điểm

Hàn Tuyết bước vào phòng tắm, bốn phía sương khói lượn lờ, hiển

nhiên, nước ấm đã được chuẩn bị tốt từ lâu. Nàng giơ tay vẫy vẫy ra

hiệu cung nữ đang chăm sóc đồ dùng tắm rửa lui xuống, đem bàn điểm

tâm đặt cạnh bể, không quên cầm lên một khối, vừa ăn vừa thong thả

chậm rãi cởi quần áo.

Lúc

Hàn Chiến vừa mang quần áo cho Hàn Tuyết tắm rửa bước vào, thấy

ngay một màn mãn nhãn mỹ nữ thanh tú thoát y, nhìn thân thể nàng

uyển chuyển từ từ lộ ra sau từng lớp quần áo rơi xuống, dục vọng

của hắn lại một lần nữa vươn cao. Đem quần áo Hàn Tuyết để sang bên

cạnh, hắn bất động thanh sắc nhỏ giọng tự cởi xuống quần áo của

chính mình. Hàn Tuyết thoát y chỉ còn độc dư lại một cái yếm, vẫn

không quên tham ăn đi tới muốn thưởng thức điểm tâm thì bỗng nhiên từ

phía sau bị ôm vào trong ngực. Một cánh tay tinh chuẩn cách lớp yếm

bao lấy ngọc nhũ của nàng mà vuốt ve, một tay che lấp khuôn miệng

tản mạn hơi thở mùi đàn hương của nàng làm nàng không khỏi kinh hô.

“Ahh.

.. ô.. ô.” Hàn Tuyết bị kinh sợ vừa định gọi lớn liền bị bụm

miệng, cảm thụ thân thể nam nhân quen thuộc kề sát phía sau, nàng mất

hứng liếc mắt, tức giận vỗ một cái lên bàn tay đang làm loạn trên

ngực nàng.

Hàn

Chiến khẽ cười buông tay bưng lấy miệng Hàn Tuyết, chuyển sang khẽ

vuốt cánh môi, miệng dán lên vành tai khéo léo của nàng, trầm thấp

cười nói: “Ta đã nói ta đối với nàng không có sức chống cự, nàng

không nên ở trước mặt ta cởi quần áo như vậy.”

“Cái

gì chứ... Ân...” Hàn Tuyết vừa muốn mở miệng kháng nghị, bàn tay

phủ trên môi liền xâm nhập miệng nàng. Nàng tức giận khép hai hàm

răng lại, hung ác cắn ngón tay đang truy đuổi lưỡi nàng không tha một

cái.

“! ~~”

Hàn Chiến bị đau liền hít một hơi, vội rút ngón tay ra. “Ác, đúng

là mèo nhỏ răng dài mà.” Thật ác độc, xanh tím rách cả da.

“Ai

bảo chàng không cho ta nói chuyện?!” Hàn Tuyết nhìn ngón tay có một

dấu răng thật sâu do chính mình cắn thành, vụng trộm lè lưỡi một

cái, có chút đau lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, nàng

xoay người chỉ chỉ vào l*иg ngực Hàn Chiến dạy dỗ: “Xem chàng còn

dám đánh lén người ta nữa không…”

Hàn

Chiến hai mắt sáng lên nhìn cặp ngọc nhũ dao động ngay trước mắt, khẽ thở dài:

“Nếu ngày ngày đều được thấy xuân quang như vậy, bị cắn chết ta cũng cam lòng.”

Đôi tay nhanh nhẹn nắm lấy hai luồng tròn trịa, than thở vuốt ve.

“Sắc

quỷ!” Nhìn bộ dạng háo sắc của Hàn Chiến, Hàn Tuyết trong lòng tuy thẹn thùng

nhưng cũng thấy thật ngọt ngào, tay nhỏ khẽ đấm l*иg ngực hắn, cáu giận nói: “Đi

cả một ngày đường đều đã làm, còn chưa đủ sao?”

Hàn

Chiến luyến tiếc buông hai bầu miên nhũ làm hắn yêu thích không thôi kia ra,

một tay ôm lấy eo nhỏ của hàn Tuyết, một tay chuẩn xác bắt lấy tay ngọc đang

muốn đấm hắn: “Chết dưới bóng mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu...”

Chữ

cuối cùng đã bị bao phủ hòa tan trong miệng hai người, Hàn Chiến nhu tình mật ý

dây dưa lấy lưỡi non mềm, liếʍ mυ"ŧ truy đuổi, cho đến khi Hàn Tuyết ngây người

kháng nghị, phát ra một tiếng hừ lạnh, mới chịu buông tha miệng nàng.

Hàn

Tuyết chôn đầu nơi cổ Hàn Chiến cố sức thở, tay nhỏ khẽ nhéo bên hông Hàn

Chiến, dùng lực vặn xoắn thịt mềm. Nam nhân này thể lực hơn người, nàng mảnh

mai căn bản không phải đối thủ của hắn, mỗi lần sau khi làm xong, nàng đều mệt

mỏi gần chết, thế mà hắn lại tựa như không có việc gì, tinh thần tỏa sáng.

Hàn

Chiến từ chối cho ý kiến, chỉ nhíu mày, ôm Hàn Tuyết đi vào hồ tắm, hắn ngồi

xuống tựa vào thành bể, đem Hàn Tuyết đặt trên đùi, hai tay không thành thực ở

trên người nàng đông tây mân mê.

“Đem

vật kia của chàng lấy ra, đừng chọc phá ta.” Nhiệt năng dưới mông gắng gượng

làm Hàn Tuyết khó chịu dời đi mông ngọc, nhưng một bàn tay đánh úp về phía thân

thể nàng làm Hàn Tuyết cả kinh nhảy lên, vừa tránh bàn tay làm loạn của Hàn

Chiến, vừa giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

“Ha ha

ha, bảo bối, ta đây lại làm không được.” Hàn Chiến vui vẻ cười tươi một phen

bắt lấy tay ngọc của Hàn Tuyết, xảo diệu lôi kéo khiến nàng lao vào vòng ôm ấp

của hắn, bị chặt chẽ chế trụ trong ngực. L*иg ngực bền chắc dán chặt lấy lưng

tuyết trắng của Hàn Tuyết mà cọ xát, tay trái vòng qua ngực trái của nàng, nắm

lấy miên nhũ bên phải xoa nắn, cánh tay hơi dùng lực, đèép nàng

càng sát với chính mình, Hàn Tuyết liền bị khóa thật chặt trong ngực hắn. Tay

phải luồn xuống dưới thăm dò vào giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trêu

đùa, “Nó tưởng niệm nàng, nàng nên an ủi nó một chút đi.”

Hàn

Tuyết một phen thở gấp suýt nói không ra hơi, thân thể bị Hàn Chiến vuốt ve

phần dưới liền khẽ

run, nam nhân này, giờ là lúc nào lại trở nên sắc tình, nói năng ngọt xớt như

vậy? Người luôn trầm mặc lấy im lặng là vàng trước kia đã đi đâu mất rồi? Tay

ngọc hung hăng chụp lấy bàn tay đang xoa nắn trước ngực mình, Hàn Tuyết vặn vẹo

cố tránh bàn tay tà ác của hắn, “Người ta không cần

a, buông ta ra, chàng đại sắc lang…”

“Vậy

chỉ một chút, có được hay không?” Hàn Chiến thở gấp cầu hoan. Có chút không chờ

nổi, gặm hôn cổ ngọc non mềm của Hàn Tuyết.

“Đừng

á, mỗi lần đều làm người ta mệt muốn chết.” Hàn Tuyết không thuận giãy giụa,

mỗi lần nàng đều mệt mỏi đến chỉ muốn ngủ, tối nay nàng vẫn còn việc phải xử

lí, còn không chắc được ngủ nữa.

“Tuyết

Nhi....” Hàn Chiến thở gấp, xoay người Hàn Tuyết lại. cúi đầu ngậm chặt lấy

một bên nụ hồng mai, dùng lực bú ʍúŧ.

“A..

.. không cần... Ân...” Trước ngực bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến Hàn

Tuyết kêu lên, nam nhân động dục, căn bản không coi trọng kháng nghị của nàng,

ở hai bên ngọc nhũ mân mê liếʍ mυ"ŧ, lại dẫn theo lực đạo gia tăng biểu hiện

khát cầu khẩn cấp của Hàn Chiến, cũng làm xuân tình trong nàng nảy nở.

“Không

được, a, buổi tối... còn có việc... Ân... phải

làm...” Hàn Tuyết cố nhịn không phát ra tiếng rêи ɾỉ, muốn nam nhân thống

khổ vùi đầu trước ngực nàng hiểu lấy đại nghĩa.

Hàn

Chiến một tay vuốt ve bầu ngọc nhũ cao ngất, miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa bên kia

mυ"ŧ mát, một tay thăm dò vào giữa hai chân Hàn

Tuyết, ngón tay vội vàng thâm nhập cơ thể nàng.

“A...

..” Hàn Tuyết không kìm hãm được động thân ngửa về phía sau, kɧoáı ©ảʍ thân

thể từng bước đánh lui lý trí nàng, không được, còn tiếp tục như vậy nữa, không

bao lâu sau nàng nhất định sẽ buông vũ khí đầu hàng. Hàn Tuyết ngoan tâm hung

ác, nhắm ngay giữa hai chân Hàn Chiến, chân ngọc khẽ đá lên, chuẩn xác đávào

đỉnh nam căn đầy nộ khí kia.

Hàn

Chiến rêи ɾỉ buông ra khống chế với Hàn Tuyết, che lấy bảo bối của chính mình

bị Hàn Tuyết đυ.ng vào, trong lòng thấy thực may mắn, may là nha đầu này còn

biết khống chế lực đạo, nếu không sẽ khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn mất. Hắn

cũng thấy vô cùng thất vọng, đến như vậy mà vẫn chưa dụ hoặc được nha đầu này,

xem ra hôm nay không có chuyện tốt để làm rồi.

Hàn

Tuyết nhìn Hàn Chiến che lấy chỗ kín không nói lời nào, cho là mình thật sự đã

đá thương hắn rồi, nàng đau lòng xoa xoa

cánh tay Hàn Chiến, yếu ớt hỏi: “Xem chàng lần sau còn dám như vậy không, đã

nói cho chàng là người ta không cần rồi mà.”

Thấy

Hàn Chiến không lên tiếng, Hàn Tuyết nóng nảy: “Đau lắm sao? Để ta xem một

chút.” Dứt lời, tay ngọc đẩy hai tay đang che chắn của Hàn Chiến, nhẹ nhàng sờ

lên cây gậy th*t tráng kiện kia.

Hàn

Chiến đôi mắt nửa khép ánh lên một tia sáng, khóe miệng cười giảo hoạt chợt

lóe, cố gắng đè nén tiếng rêи ɾỉ trong miệng.

“Không

đau! Không đau!” Cho rằng Hàn Chiến rất đau, Hàn Tuyết liền nắm lấy côn th*t

nhẹ nhàng xoa bóp, truyền tới bên tai là từng đợt thở gấp của Hàn Chiến. Hàn

Tuyết có chút kinh ngạc nhìn côn th*t trong tay mình nảy lên, căng lớn thêm mấy

phần.

Hung

hăng nheo mắt lại, nhìn Hàn Chiến vẻ mặt tựa như thống khổ, cũng giống như

hưởng thụ, hai tay Hàn Tuyết từ từ vòng chặt nam căn, trước sau triệt động,

nàng dựa vào bên tai Hàn Chiến nũng nịu hỏi khẽ: “Có thoải mái không?”

“Thoải

mái..... A ~~” Hàn Chiến biểu tình say mê không tới hai giây lập tức bị

thay thế bởi thống khổ, “Tùng! ~~, mau buông ra....” Hàn Chiến hấp một ngụm

lãnh khí, bắt lấy cổ tay Hàn Tuyết khẽ kéo, không dám sử dụng lực, sợ lực đạo

của mình sẽ làm nàng bị thương.

“Thật

đáng thương a, ỉu xìu kìa.” Hàn Tuyết làm bộ nhẹ nhàng phủ lộng vuốt ve rồi lại

nắm chặt kí©h thí©ɧ khiến gậy th*t có điểm ủ rũ.

“Tuyết

Nhi, nàng phế nó, sau này chúng ta sẽ không tính phúc rồi.” Hàn Chiến cười khổ

kéo hai tay Hàn Tuyết vẫn cố ý kí©h thí©ɧ nam căn của hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve

bảo bối bị thương. Nha đầu này thật là, một chút thiệt thòi cũng không chịu,

vậy mà hạ hủ hung ác, thiếu chút nữ bẻ gãy hắn.

“Hừ!”

Hừ nhẹ một tiếng, Hàn Tuyết đi tới bên kia hồ tắm, cầm lên một chiếc khăn lau

người, liếc nhìn Hàn Chiến ánh mắt lang sói lóe sáng, hướng hắn làm một cái mặt

quỷ.

Hàn

Chiến sủng nịnh cười cười, cũng đến cạnh bể cầm khăn tắm lau, vẫn mang một thân đầy dục

vọng nhìn Hàn Tuyết đã đứng dậy rời khỏi hổ tắm, bất đắc dĩ cười khổ lắc lắc

đầu. Tình thế trong cung không rõ, Tuyết Nhi nhất định đã có kế hoạch, tối nay

đừng mong nha đầu sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ.