Chương 20. Austin làm diễn viên

Lịch trình của tháng tới này Y Giang bận vô cùng. Cô còn có khi không về nhà được mấy nên đã bảo Austin ở nhà để mắt tới bà. Austin một mặt gật đầu nghe cô, nhưng mặt khác anh vẫn muốn ở cùng với cô. Ai mà biết được vì mấy lịch trình đó mà lại có gã đến nhăm nhe Y Giang của anh thì sao… Ai mà biết được hết mọi thứ sẽ xảy ra.

Buổi tối, trước hôm Y Giang đi đến thành phố. Cô đang ngồi xem lại kịch bản từ nhà sản xuất gửi tới thì Austin đi vào. Anh đi đến ngồi cạnh cô, ánh mắt còn như con mèo không muốn rời xa chủ của mình vậy. Nắm lấy tay Y Giang để thuyết phục cô cho mình đi cùng lần cuối:

- Giang, cho anh đi đi. Ở nhà thật sự rất chán.

Y Giang vậy mà rút tay khỏi tay Austin còn nhíu mày nhìn anh:

- Nói một là một, hai là hai. Anh ngoan ngoãn ở đây đi, đừng có làm vướng chân tôi. Có biết đến đó sẽ khiến tôi ra sao không hả?

- Nhưng…

Còn đang định nói thì thì Y Giang liền giơ tay ra đanh mặt nhìn anh làm cho anh muốn nói nữa cũng không được. Muốn ôm cô để “nũng nịu” chút cũng không thể vì Y Giang vẫn còn chưa cho phép anh thân thiết với cô quá mức.

- Muộn rồi, nhanh về ngủ đi. Tôi còn nhiều việc lắm. - Y Giang gấp quyển kịch bản lại rồi lấy tay thúc đẩy Austin để anh quay về phòng.

Austin lại không chịu mà nằm ì trên giường của cô. Tiện tay còn lấy quyển kịch bản để đọc.

Nhìn anh có chiếm tiện nghi tại giường của mình thì Y Giang chán không còn gì để nói. Cô bây giờ có kéo anh dậy thì anh cũng sẽ không dậy đâu. Mà người anh thì nặng, cô có dùng hết sức thì may ra còn kéo được anh đứng dậy. Đành đi đến ngồi mép giường rồi cướp lại quyển kịch bản từ tay của Austin.

Cô cầm kịch bản lên, nhắm mắt hít một hơi sâu để “điều tiết” cảm xúc của mình. Cô cần tập trung cho vai diễn này, dù là nhân vật chính hay phụ thì vẫn phải làm tốt nhiệm vụ của một người diễn viên.

Nhìn theo kịch bản, Y Giang nhập tâm để nói theo lời giọng của diễn viên trong đó:

- T-Tôi… tôi sẽ kêu lên đó…

- E hèm. - Y Giang cảm thấy vẫn chưa chuẩn lắm nên lấy lại giọng rồi nói tiếp - T-tôi… sẽ, tôi sẽ kêu lên đó…

Austin nghe vậy liền nghĩ đến khi đó Y Giang có tỉnh táo liệu có nói như vậy không nhỉ? Anh biết khi đó cô bị đánh thuốc nên không nhận thức được, còn bây giờ anh lại muốn nhìn mặt của cô khi làm chuyện đó mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Lập tức ngồi dậy chớp chớp mắt nhìn cô. Y Giang thì vì có “camera chạy bằng cơm” cứ đang nhìn mình thì làm cô tụt mất cảm xúc nên cô lại một lần nữa đanh mặt nhìn anh.

Biết cô đang cảm thấy mình là “vật cản” nên Austin liền cười cười rồi giải thích:

- Anh diễn chung với Giang nhé?

- Sao cơ? - Y Giang không nghĩ Austin sẽ nói diễn cùng cô.

- Anh muốn diễn, có thể đọc chút không? Đi nhá, anh sẽ tập trung.

Ánh mắt của Austin vẫn đang mong chờ sự đồng ý từ Y Giang. Nhìn anh cứ muốn diễn như vậy thì Y Giang cũng không cấm nữa. Dù sao có anh diễn cùng cũng tốt

Đưa kịch bản cho Austin, Y Giang chỉ tay về phân đoạn đầu tiên. Cô vừa chỉ tay vừa giải thích cho Austin:

- Đây, anh sẽ thử làm người tên Nam Sơ, chỉ cần đọc theo lời thoại thôi. Cho đến hết chỗ này biết chưa?

- Ừm, anh biết rồi. - Austin liền gật đầu ngay sau khi Y Giang dứt lời.

Nhìn Austin chăm chú đọc một lượt thì Y Giang lại thấy buồn cười. Một chàng ngốc lại muốn đóng vai một anh càng badboy trong phim. Không biết khi diễn anh có làm cô bật cười mà quên lời thoại không nữa.

Còn chưa đầy năm phút thì Austin liền nói anh đọc xong rồi. Y Giang có chút hơi ngỡ ngàng, ban đầu thì do anh đọc khá nhanh nhưng cô liền nghĩ đọc nhanh nhưng chưa chắc sẽ làm tốt vai diễn. Thôi thì coi như anh là hình nộm đi, cô diễn với hình nộm cơ bắp này cũng được.

- Vậy sao? Được rồi, bắt đầu từ giờ nhé. Phân đoạn là anh nói trước, nhớ hết lời thoại chưa đó? - Y Giang gật gật đầu rồi nhìn lại kịch bản lần cuối.

- Anh không nhớ, chỉ đại khái nhớ chút thôi. -

Austin thành thật mà nói.

Đương nhiên Y Giang cũng chẳng trông chờ nhiều vào anh nên không mấy bất ngờ. Dù sao có anh diễn cùng là được rồi.

Trong khi còn đang định nói để cô phụ đạo cho anh trước thì Austin đã tiến đến gần, dùng một tay ép sát cô vào đầu giường. Cả hai đều gần nhau chỉ còn vài cm. Y Giang nhìn anh không chớp mắt, cô hiện tại cứ đơ ra không biết làm gì.

Nhìn khung cảnh này đang mập mờ vô cùng, còn tưởng Austin định làm gì cô thì anh đã lên tiếng:

- Cô nghĩ có thể thoát khỏi tay tôi sao? Khôn hồn thì trả tiền đây.

Giọng nói dứt khoát còn mang vẻ bắt nạt, uy quyền đã đưa Y Giang quay về hiện thực. Cô lúc này mới nhớ ra là Austin đang đóng vai làm nam chính đòi tiền của nữ chính khi cô ấy bỏ trốn.

Ngay sau đó cũng phối hợp ngay với anh, Y Giang cười ngốc còn vỗ vai Austin:

- Anh zai, anh nói gì vậy chứ? Tôi đâu có lấy tiền của anh, có vẻ như anh nhận nhầm người rồi.

- Ha, vậy là do con mắt nhìn người của tôi sai. Vậy thì đợi lên tòa, chúng ta nói chuyện với nhau bằng pháp luật.

Nhìn ánh mắt của Austin bây giờ đã khác trước khiến Y Giang có chút bất ngờ. Xem ra anh cũng có chút năng khiếu diễn xuất đó chứ.

- Này… khoan đã, anh chắc chắn người đó là tôi? - Y Giang kéo tay Austin lại, còn nhìn anh với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng hoài nghi.

- Bằng chứng và cả những lần chuyển tiền vào tài khoản của cô, chắc cô Nhậm đây không quên chứ nhỉ?

/Chết tiệt, còn nhớ cả tên họ của cô, quả này khó mà chối cãi!/

- Hình như… hình như đó là chị tôi… Anh cần gì thì liên lạc với chị của tôi, chứ tôi đâu biết gì.

Austin liền giữ lấy gáy của Y Giang, đưa cô đến sát mặt mình, đầu mũi hai người tự khắc chạm vào nhau.

- Muốn biết là ai, thử lại đêm đó liền biết.

Giọng nói cợt nhả, trêu đùa này khiến Y Giang chợt rùng mình rồi nhớ lại buổi sáng khi cô dậy. Toàn thân đau nhức, cơ thể thì đầy rẫy các vết hoan ái do người đàn ông đó làm ra.

Y Giang lúc này bất giác run nhẹ rồi chuyển thành run rẩy mạnh hơn. Cô ôm lây hai bả vai mình mà ánh mắt đã đọng nước từ bao giờ.

Lúc này Austin không hiểu lắm, trong kịch bản không có như này. Anh đưa tay để bảo Y Giang rằng cái này không có trong kịch bản nhưng Y Giang chưa gì liền hét lên làm anh cũng hơi bất ngờ.

- Đừng có đến gần tôi, xin ông đấy… Ha… Tha cho tôi đi mà…

Nước mắt Y Giang cứ rơi lã chã xuống. Austin lúc này mới phát hiện cô không phải đang diễn, hình như cô nhớ đến chuyện gì đó. Thấy Y Giang cứ run rẩy còn định chui vào gầm giường nên Austin liền lấy chăn chùm kín người cô. Anh ôm cô qua lớp chăn, vỗ về cô để cô bớt chút sợ hãi bây giờ. Tuy cách nhau lớp chăn nhưng Austin có thể cảm nhận được độ sợ hãi của Y Giang đang lớn tới mức nào.

Vì không nỡ để cô khóc nấc trong chăn như vậy nên Austin đã đánh vào gãy cô để cô ngất đi. Anh nhìn người con gái khóc ướt hai bên má, tóc dính tùm lum vì nước mắt càng khiến lòng anh khó chịu hơn. Trước đây còn nghĩ do chuyện đêm đó khiến cô vẫn có ác cảm với cánh mày râu nhưng xem ra còn có ẩn tình đằng sau đấy. Anh cũng là sơ suất khi không điều tra kĩ về cô.

Đắp chăn cho Y Giang rồi lau mặt cho cô xong rồi anh mới đóng cửa rời khỏi phòng của cô. Ngay sau đó liền gọi điện kêu người của mình điều tra lại Y Giang một lần nữa.