Sự kinh ngạc trong thâm tâm cô chỉ diễn ra trong chớp mắt, Thịnh Miên rất nhanh đã không còn lo lắng nếu bị nhận ra nữa.
Nguyên nhân là hằng năm, ngoại trừ việc thăm Phó lão gia vào dịp nghỉ lễ, cô căn bản không xuất hiện trước mặt người của Phó gia, bản thân Phó Yến Thành cũng chưa từng thấy qua vợ mình trông như thế nào, những người khác lại càng không cảm thấy hứng thú với nhân vật bé nhỏ như cô.
Nghĩ đến sắc mặt Phó Yến Thành, trong lúc nở nụ cười cô có vài phần không vui: "Có thể là tôi đã làm gì đó khiến Phó thiếu gia không hài lòng.”
Lâm Cảnh là một người yêu thích phái đẹp, không quan tâm đến nghề nghiệp hay gia thế. Chỉ cần là đối với những người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng với đôi mắt cực kỳ sống động, ví dụ như Thịnh Miên ngay trước mặt này, giọng điệu của anh ta sẽ tự nhiên buông lỏng.
"Làm sao có thể, anh ấy với việc thiết kế rất có tài cảm thụ nghệ thuật, anh họ tôi tuy rằng là dân kinh doanh, nhưng anh ấy cũng không phải ngay từ đầu đã học tài chính, anh ấy đã học bằng kép, có liên kết với nghệ thuật. Anh ấy sẽ không thể không đánh giá cao thiết kế của cô được, có thể là gần đây do anh ấy bận rộn với việc ly hôn, nên tâm tình không tốt thôi."
Thịnh Miên không nói gì, ngược lại Lương Hán Khanh ở một bên kinh ngạc nói: "Phó Yến Thành đã kết hôn?
Lâm Cảnh gật đầu: "Kết hôn lâu rồi, lần này trở về nghe nói là liên lạc với luật sư, đang gấp rút muốn ly hôn.”
Anh rất ít khi trở về Phó gia, đặc biệt là sau khi trưởng thành, vẫn luôn một mực ở bên ngoài, chỉ biết Phó Yến Thành tuy rằng dưới sự sắp xếp của Phó lão gia bị bắt kết hôn, nhưng anh chưa từng thấy qua người vợ trên danh nghĩa là chị họ kia.
Lương Hán Khanh vẫn là lần đầu tiên nghe nói, không khỏi hứng thú, còn tưởng rằng Ngự Cảnh Uyển là phòng tân hôn, thì ra cậu ấy đã sớm kết hôn, xem ra là tính toán để hai vợ chồng cùng nhau đến đó ở.
Lâm Cảnh gọi hai người ngồi xuống, vô tư nói: "Cũng coi như phòng cưới đi, anh họ tôi không thích chị dâu hiện tại, năm đó kết hôn là bị ép buộc, trước kia anh ấy có người mình thích, Ngự Cảnh Uyển hẳn là thiết kế cho cô gái đó."
Nói xong, anh nhẹ nhàng đưa cho Thịnh Miên một ly nước trái cây: "Đợi lát nữa chờ anh ấy tới, tôi sẽ cho anh ấy xem thiết kế của cô, đương nhiên là anh ấy sẽ có hứng thú rồi. "
Thịnh Miên nhận lấy, lễ phép cười với Lâm Cảnh: "Cám ơn, nếu như đơn này có thể thành công, tôi mời ông chủ Lâm ăn một bữa cơm.”
Lâm Cảnh rất thích phong thái không kiêu ngạo, không nóng nảy của cô, nhịn không được nói thêm vài câu: "Nếu thật sự có thể thành, cô quả thật nên mời tôi ăn cơm, phí thiết kế sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa còn làm việc cho anh họ tôi, sau này thanh danh của cô khẳng định sẽ tăng vọt.”
Thịnh Miên gật đầu, quả thật đơn này nếu ổn thỏa, có thể mượn cơ hội này tăng danh tiếng, thành công đánh vào thị trường của tầng lớp Phó Yến Thành, sau đó toàn bộ công việc kinh doanh của phòng làm việc cũng không cần phải lo lắng nữa.
Cánh cửa ở phía bên kia hành lang mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, đi lại tỏa ra khí chất lạnh lùng đáng sợ đang bước đến.
Vừa bước vào, điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn thấy là Lâm Cảnh, Phó Yến Thành cau mày, không thèm nghe máy.
Người đàn ông ở bên cạnh thoáng nhìn sắc mặt anh, liền cảm thấy buồn cười: "Đây là làm sao vậy? Vừa mới tới đã lạnh như băng, ai dám trêu chọc anh đây?”
Phòng riêng rất rộng, người cũng không ít, nhưng cái vòng tròn Đế Đô này cũng có khoảng cách giữa các tầng lớp.
Phó Yến Thành thuộc loại đỉnh cao, vây quanh bên cạnh hắn, không ngoại lệ đều là nhân vật trung tâm quyền lực.
Những người khác, từ lúc hắn tiến vào đã rất thức thời ngồi tránh xa.
Ôn Tư Hạc tiện tay đưa một chén rượu qua, đầu ngón tay anh ta rất trắng, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, ôn nhu, có vài phần khá nhàn nhã: "Là bởi vì chuyện ly hôn? Tôi nghe nói người phụ nữ đó từ chối ký tên.”
Phó Yến Thành tìm luật sư ly hôn không phải là bí mật gì to lớn.
Nói không chừng qua không bao lâu nữa, sẽ truyền đến bên tai Phó lão gia.
Cởi cúc áo ném cho bồi bàn bên cạnh, Phó Yến Thành thản nhiên ngồi xuống sô pha, hai chân dài tự nhiên đan xen, toàn thân đều tràn đầy khí thế kiêu ngạo: "Cô ấy ký tên là chuyện sớm muộn, năm đó vì sao chúng tôi kết hôn, cô ấy là người rõ ràng hơn ai hết.”
Giọng điệu dứt khoát, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Tối nay anh không phải vì người vợ trên danh nghĩa này mà khiến mình không vui, mà là do nữ nhân vừa rồi.
Anh không hiểu nổi phản ứng của cô sao lại khó hiểu như vậy, vì sao lại chấp nhận làm công việc đó được hẳn 3 năm rồi.
Vừa đúng lúc mấy người ở bàn bên cạnh, đang bàn tán về chuyện bạn gái của họ.
Nam nhân nói chuyện phiếm phần lớn không kiêng kỵ, Phó Yến Thành trước kia cũng không để ý những thứ này, nghe được mấy câu nhưng lại không hiểu gì.
"Cho nên cô ấy đang giả bộ vô tội? Sau khi phát hiện ra thì cậu làm gì?”
“Còn có thể làm thế nào nữa, phá vỡ nó thôi, mối quan hệ này đã chắp vá biết bao nhiêu lần, nếu không phải do anh bạn của tôi ở bệnh viện nhận ra cô ta, tôi vốn định kết hôn với cô ta, kết quả đứa con trong bụng cô ta cũng không phải của tôi, còn muốn tôi làm cha đứa bé, nằm mơ đi.”
Đối với những tên ăn chơi này mà nói, không thiếu tiền, không thiếu thời gian, thốt ra chuyện gì cũng đều là về phụ nữ.
"Con gái bây giờ cũng không đơn giản, không phải là chỉ cần xem cô ta thích cái gì, rồi theo đuổi thứ gọi là "tình yêu chân thành"? Không chừng đó còn là loại người mà chúng ta quen biết, nhìn càng thuần khiết, càng ngây thơ, vô tội không chừng trước kia ăn chơi xa đọa..."
Phó Yến Thành cầm chiếc cốc đột nhiên siết chặt, trong đầu hiện lên hình ảnh Thịnh Miên, một số mảnh vỡ đêm qua còn đọng lại trong trí nhớ của anh, còn rất rõ ràng, một cảm giác nóng nảy dâng lên trong lòng.
Vừa lúc Lâm Cảnh lại gọi điện thoại tới thúc giục, bảo anh đi lên phòng riêng dưới lầu, nói là muốn gặp mặt trò chuyện trực tiếp.