Ngày hôm đó cả người Vân Trinh đổ mồ hôi, trên người còn đỡ, miệng lại khô khốc, vừa nhận được quả lê, cắn một miếng quả nhiên đã cảm thấy tốt, trong thời tiết băng thiên tuyết địa này hiếm khi có được lê tươi ngon như vậy, chỉ để lại mấy quả, còn lại đều cho người cầm đi cho các thúc thúc bá bá ở viện Trung Nghĩa ăn thử đồ tươi ngon.
Thanh cô cô tới nghe được, cười nói: “Sao ca nhi bỗng nhiên để bụng đến viện Trung Nghĩa như thế? Đây chính là thứ quý giá Hoàng Thượng ban thưởng, đã sắp đến đầu xuân, ca nhi cũng muốn trừ hiếu, giữ lại để đãi khách nở mày nở mặt biết bao, cũng để cho đám tiểu nhân thích nói linh tinh kia nhìn xem, Hầu phủ của chúng ta vẫn còn được Hoàng Thượng để ý.”
Vân Trinh lười biếng nói: “Đã đến đầu xuân đâu mà đuổi các thúc thúc bá bá đi, mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng rất oan ức, cũng phải trấn an cho tốt, chính là thứ quý giá này mới dễ để trong lòng mấy vị thúc thúc bá bá thoải mái.”
Thanh cô cô cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói: “Ca nhi đang oán trách cô cô làm việc không chu toàn sao?”
Vân Trinh cười nói: “Nào có, cô cô cũng là vì tiết kiệm chi tiêu thôi, mà cũng nên nói đến chuyện này, mẫu thân không còn, vậy cũng nên gỡ bảng hiệu phủ Công chúa xuống, mặc dù Hoàng Thượng sẽ không thu hồi dinh thự, nhưng đúng là địa bàn lớn không dễ quản, ta muốn gộp Đông phủ và Tây phủ làm một, kiểm kê tất cả mọi thứ rõ ràng để vào kho, từ nhỏ ta đã quen ở Đông phủ, mấy ngày chờ hiếu kỳ ở nơi này còn bị bệnh, có thể là phong thuỷ không hợp, vẫn nên về Đông phủ thôi, cô cô cho người dọn dẹp một chút, hiếu kỳ vừa đến, ta sẽ chuyển về Đông phủ ở.”
Thanh cô cô khẽ giật mình, đúng là nhớ tới mình còn ở Tây phủ, nếu dọn hết sang Đông phủ…
Nàng còn chưa kịp tiếp tục thuyết phục Vân Trinh, bên ngoài lại có người đến báo: “Chu tiểu công tử của Định Quốc công phủ tới, nói đến thăm ca nhi.”
Khách lạ đến, Thanh cô cô đành phải dừng câu chuyện, Vân Trinh cũng lười nhác phân trần với nàng, nghe thấy có khách đến, cũng mặc kệ nhiều như vậy, liền nói: “Mau mời vào đi.” Lại sai khiến Thanh cô cô: “Cô cô cho người đưa chút hoa quả lên đãi khách.”
Đang nói, cửa rèm bị vén lên, Chu Giáng đã đi vào, quen thuộc cười nói: “Thanh cô cô không cần coi ta là khách, ta chỉ đến nhìn xem Cát Tường Nhi thế nào, hôm nay bỗng nhiên nghe nói Cát Tường Nhi bệnh?”
Nói xong, hắn ta đã cực kì không khách khí cởϊ áσ khoác chắn tuyết bên ngoài, để lộ miên bào màu đỏ thẫm bên trong, bên trên thêu từ đoá sơn trà hồng, đi lên sờ trán Vân Trinh: “Bệnh thế nào? Còn sốt không? Đừng dậy, đừng trách ta không đổi quần áo, vất vả lắm ta mới thoát khỏi bàn tay của mẹ ta, nhân dịp hôm nay đến nhà cậu, bởi vì gặp khách nên không thay đồ, ngươi chớ để ý.”
Vân Trinh nói: “Ngươi cũng chẳng biết kiêng kị gì, còn chưa hết năm, ngươi đã chui vào trong phủ của người túc trực bên linh cữu, không nói đến điềm xấu, chỉ sợ còn bị bệnh, cẩn thận tết nhất bị bệnh, để nương ngươi biết, lại lải nhải ngươi.”
Chu Giáng cười nói: “Đừng nói nữa, cả ngày bắt ta đi yến tiệc, ta sắp mệt chết.”
Vân Trinh nói: “Hôm kia nghe nói ngươi vừa được lấy tự?”
Chu Giáng nói: “Đúng, lúc ăn tết Quốc Công gia bỗng nhiên thấy ta, thấy đứa cháu trai này đã lớn như vậy rồi, hỏi tuổi tác, liền cho ta chữ ‘Tử Đồng’, cha ta vui lắm, mẹ ta lại lẩm bẩm nói chữ này quá qua loa, cha ta còn tức giận với mẹ ta, nói đây là lòng son của trẻ sơ sinh(*), hợp với tình tình ta, Công gia đang khen ta chân thành thuần khiết như trẻ sơ sinh đấy.”
(*) Nguyên văn là “xích tử đan tâm”, xích tử là trẻ mới sinh còn đỏ hỏn, ý chỉ lòng trung thành.
Vân Trinh cười: “Đúng là rất thích hợp, vậy sau này sẽ gọi ngươi là Tử Đồng.”
Chu Giáng nói: “Tùy ngươi, mặt ngươi vẫn còn hơi đỏ, có phải còn đang sốt không? Ta thấy ngươi không đổ mồ hôi.” Hắn ta ngồi xuống bên cạnh Vân Trinh, đưa tay ra muốn xem lưng áo Vân Trinh có ẩm ướt không, Vân Trinh né tránh, đẩy hắn ta ra nói: “Ngồi là được rồi, cẩn thận lây bệnh, trở về mẹ ngươi lại chửi ngươi.”
Chu Giáng thờ ơ nói: “Ta chẳng thèm để ý, bây giờ ngươi giữ đạo hiếu trong nhà, xa lạ với ta rất nhiều, ngươi đang dùng hương gì vậy? Cũng khá thơm đấy, hình như là mùi bưởi, lại có chút giống mùi phật thủ, có còn thì cho ta một chút, ta cầm đi hiếu kính cha ta.”
Vân Trinh mờ mịt, một lát sau mới nhớ ra, quay đầu lấy một cái túi thơm ở dưới gối, nói: “Hôm kia Hoàng Thượng tới, cảm thấy trong phòng ngột ngạt, liền cho ta túi thơm y hay dùng để đặt bên gối.”
Chu Giáng kinh ngạc: “Bệ hạ tới thăm bệnh rồi?”
Vân Trinh nói: “Ừm, chắc là ngày tết rảnh rỗi.”
Chu Giáng cực kỳ hâm mộ, nói: “Quý phủ đúng là vẫn được lòng thánh, ta nghe nói bệ hạ giỏi chế hương, nhưng bởi vì sợ bị Ngự Sử đài vạch tội, bởi vậy bình thường chỉ ngẫu nhiên chế cái một hai loại để mình dùng, nhưng đám đại thần đều coi đó là phong nhã, tranh nhau bắt chước.”
Vân Trinh nói: “Bắt chước người khác thì sao mà ra, cũng không chế được mùi như của Hoàng Thượng.”
Chu Giáng gật đầu, lại sờ soạng trong tay áo một hồi, lấy ra mấy viên đá đưa cho hắn: “Mấy ngày này tích lũy, cái nào đẹp đều giữ lại cho ngươi, ngươi xem viên bích tỉ này đi, đỏ dưa hấu cộng thêm vỏ xanh biếc, đẹp không. Còn có viên này, đây là kê huyết thạch, nhìn màu sắc này đi, là ta cướp từ chỗ cha ta đấy, còn có cái này, băng da mã não, màu gì cũng có, ta cảm thấy rất đẹp, đã bảo thợ thủ công mài thành một bộ bi, hai chúng ta chơi được không!
Vân Trinh không có yêu thích gì, chỉ thích thu thập đá, đủ loại đá, bảo thạch, ngọc thạch, chỉ cần đẹp mắt, hắn đều thích, đã góp nhặt rất nhiều, tất cả đều đặt trong từng hồ cá thuỷ tinh, bình thường không có việc gì sẽ lấy ra thưởng thức, Chu Giáng chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên biết sở thích này của hắn, bình thường cũng hay thu thập thay hắn.
Vân Trinh nhìn xuống theo tay hắn ta, cầm lấy viên bi màu rượu vàng hơi mờ, bên trong có một mật ong sinh động như thật: “Cái này thú vị đấy, là hổ phách sao? Còn có nước bên trong nữa, chắc là không rẻ, chút tiền tháng của ngươi đủ sao?”
Chu Giáng cho là hắn thích, hào hứng hẳn lên: “Ngươi thích là được! Nghe nói thân vương thế tử, công tử phân đất phong hầu các nơi đều tới Thượng Thư Phòng, đến lúc đó ta cũng làm thư đồng vào đó đọc sách, sẽ có thể chơi đùa với ngươi, ngươi cũng nên có thêm mấy người bạn, cho đỡ bị nhóm thái phó túm lấy không thả.”
Ngón tay đang vuốt ve hạt châu hổ phách của Vân Trinh dừng lại: “Đều là Hoàng tộc, ai nấy đều được xưng vương xưng bá ở đất phong, chắc hẳn rất kiêu ngạo, chơi với bọn họ có gì vui.”
Chu Giáng nói: “Đúng vậy, ta cũng sầu, cha ta nói, bên trên hẳn là muốn chọn một tông thất để nhận làm con thừa tự, vốn dĩ Tông Thất Ti đều khuyên y chọn người nhỏ tuổi, bệ hạ lại không chịu, nói phải chăm trẻ con rất phiền, muốn chọn một người tài giỏi trong đám trẻ trưởng thành, dẫn theo bên người mấy năm, cũng để tiện dạy dỗ, bây giờ thân vương các nơi đều mưu cầu danh lợi, lần này tất cả đều là thế tử công tử tông thất được sủng ái, cha ta bảo ta nhất định phải kiềm chế, không cho phép dụ dỗ ngươi làm loạn.”
Hắn ta nghĩ tới cha ruột mình tận tâm chỉ bảo trách cứ: “Chiêu Tín Hầu đường đường chính chính nhận tước vị, có gây ra chuyện lớn, Hoàng Thượng vẫn nể mặt Trưởng công chúa đã mất mà không làm gì hắn cả, ngươi lại khác! Đứng đắn một chút đi, đừng có lêu lổng cả ngày nữa!” Hắn ta liền xụ mặt xuống, dáng vẻ buồn rầu, Vân Trinh nhìn hắn, không nói gì, lại vuốt ve hạt châu một lát rồi nói: “Thật ra muốn không phải vào Thượng Thư Phòng làm bạn đọc cũng không khó.”
Chu Giáng lấy làm lạ, hỏi: “Làm thế nào?”
Vân Trinh thản nhiên nói: “Bảo nhà ngươi nhanh chóng kết thân cho ngươi là được.” Kết thân là chuyện lớn cả đời, Hoàng gia cũng sẽ không thiếu nhân tính đến mức ép người ta vào cung làm việc.
Chu Giáng kêu to: “Vậy còn không bằng ngoan ngoãn đi làm thư đồng đâu! Nghĩ đến lại có thêm một bà vợ quản ta, thật là đáng sợ! Ngươi đang hại ta đấy!”
Vân Trinh mỉm cười, thả lại hạt châu hổ phách vào trong tay Chu Giáng, không còn hứng thú nữa, Chu Giáng chỉ cho rằng hắn bị bệnh tinh thần không tốt, vội vàng ấn hắn về giường: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta về đây, nhanh khoẻ lên đấy.” Hắn ta lại có chút lưu luyến không rời: “Tiểu Thạch Lựu của ta, ngươi chăm sóc nó tốt vào, hôm nay quá bận rộn, không có thời gian đi thăm nó.”
Vân Trinh bỗng có chút hoảng hốt: “Tiểu Thạch Lựu?”
Chu Giáng nhét túi bảo thạch vào trong lòng Vân Trinh: “Vừa hỏi qua Vu bá, mặc dù trời lạnh vẫn phải cho nó chạy mỗi ngày, đỡ để mùa xuân quá mập, hôm nay không còn nhiều thời gian, liền không thăm nó nữa, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn ta sửa sang lại áo bào, lại dịch chăn cho Vân Trinh, mới chạy đi cực nhanh, chắc là còn phải nhanh chóng về nhà, dù sao cũng là lẻn ra ngoài.
Lúc này Vân Trinh mới nhớ tới Tiểu Thạch Lựu là con ngựa con hắn cho Chu Giáng nuôi — hãn huyết bảo mã chính tông, năm trước hãn huyết bảo mã mà phía bắc tiến cống tới sinh ra một con ngựa nhỏ, bởi vì Chu Giáng thích ngựa, Vân Trinh liền đòi con ngựa này của Ngự Mã Giám đưa cho Chu Giáng, Công chúa quản lí binh lính nhiều năm, phủ Công chúa muốn một con ngựa nhỏ, Hoàng Thượng không thể không cho, đương nhiên Ngự Mã Giám lập tức cho ngay.
Chỉ là chăn nuôi con ngựa nhỏ này rất quý giá, gia đình bình thường không nuôi nổi, trong nhà Chu Giáng còn chưa phân gia, tiền bạc của cả nhà đều nhận từ của chung, nào dám nhận con hãn huyết bảo mã này về nuôi, bởi vậy cũng chỉ có thể để ở chỗ Vân Trinh, lúc nào Chu Giáng tới cũng yêu thích không buông tay, đặt tên cho nó là Thạch Lựu, đời thứ nhất sau khi phụ thân Chu Giáng nhận tước vị rồi chia phủ, Chu Giáng thành tiểu thế tử của Quốc Công gia, Thạch Lựu mới chính thức đưa qua trở thành vật cưỡi chuyên dụng của hắn ta, hắn ta vẫn luôn yêu quý con ngựa này.
“Ngươi đối xử với ta tốt quá, tốt đến mức ta không biết từ chối ngươi kiểu gì, cũng không biết báo đáp ngươi như thế nào…” Đời thứ nhất Chu Giáng nhìn hắn, vừa mỏi mệt vừa bất đắc dĩ nói, cảm giác đau đớn đã từng đâm xuyên trái tim lại ngoi lên.
Vân Trinh sờ lên túi bảo thạch, cảm giác rất phức tạp, sau khi trải qua đời thứ hai, thù hận của hắn với Chu Giáng đã phai nhạt rất nhiều, nhớ lúc mới trùng sinh đời thứ hai, Chu Giáng cũng tới tìm hắn, hắn không nói hai lời trực tiếp đuổi Chu Giáng ra ngoài cửa, hai người cắt đứt quan hệ, không biết ngày đó có phải trong lòng thiếu niên này cũng giấu một ít bảo thạch đổi từ chút tiền tháng ít ỏi hay không, đồ ngốc, đều là bị người ta lừa mua giá cao, tuy đều là hàng thật, dù sao không ai dám lừa tiểu công tử Quốc Công gia cả, nhưng những bảo thạch này qua tay thậm chí còn không bán ra được một nửa giá gốc, cho nên mới nói hắn ta là đồ ngốc.
Bây giờ hắn cũng không nhớ nổi kiếp trước sau khi hắn và Chu Giáng trở mặt, Tiểu Thạch Lựu được đưa đến đâu, chắc là do Thanh cô cô xử lý đi, dù sao hãn huyết bảo mã rất đắt đỏ.
Đời thứ hai hắn không còn gặp lại hắn ta, tất cả mọi người trong kinh thành biết Vân tiểu hầu gia ghét Chu Giáng, chỉ cần yến hội nào mời Chu Giáng, Vân tiểu hầu gia sẽ đến phá, về sau hắn phụ tá Cơ Hoài Tố thành công lên vị trí Thái tử, được Cơ Hoài Tố tin tưởng, rốt cuộc không ai mời vị tiểu công tử phủ Quốc Công này nữa, dù sao trong kinh thành còn nhiều quan lại quyền quý, cũng không cần để ý đến một tiểu công tử.
Chu Giáng vẫn luôn tìm cơ hội để hòa giải, hoặc là sai người chuyển đạt áy náy, hắn ta vẫn luôn không biết mình làm sai cái gì mà bị bạn thân từ nhỏ lấy thái độ dứt khoát đó để cắt đứt quan hệ, phủ Quốc Công cũng không hiểu, nhưng vì để tránh họa, vẫn xin cho con mình một chức võ quan, đuổi ra ngoài nhậm chức.
Về sau hắn bị giam vào đại lao, Chu Giáng còn liều mạng tìm người muốn đến thăm hắn, nhưng hắn ta không có quyền thế gì, cuối cùng chỉ sai người đưa đồ hắn thích ăn vào, còn sai người mang theo một câu: Nói vẫn đang cố hết sức tìm cách thoát tội thay hắn, bảo hắn không nên gấp gáp, cứ ăn ngon mặc tốt, chờ hắn ta tìm người có thể tin được.
Nhưng hắn lại không chờ được, chỉ chờ được Cơ Hoài Tố ban thưởng Hoàng Lương Chung.
Sớm biết lúc trước thì sao có hôm nay.
Vân Trinh sờ lên cái trán hình như lại đang nóng lên của mình, nằm xuống, đặt túi bảo thạch chung với túi thơm, không nghĩ đến những chuyện trước kia nữa.
Bây giờ vấn đề là, rốt cuộc mình phải làm gì?
Một nam nhân, hai đời đều rơi vào lưới tình, đến mình cũng muốn phỉ nhổ mình. Cái gì mà đời thứ nhất đời thứ hai, xoắn xuýt những chuyện đó đã không có chút ý nghĩa nào, có được đời thứ ba này, nếu mình còn không sống tốt, vậy từ đầu đến cuối mình mới là đồ ngu.