Chương 2: Lão binh

Vân Trinh mơ mơ màng màng mở mắt, cả người nóng rực, giống như vẫn còn ở bên trong Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt sạch tất cả kia. Hắn vươn tay ra khỏi chăn mềm, lại bị người nào đó bắt lấy, nói: “Ca nhi còn đang sốt, bảo bọn họ về đi.”

Có người bẩm báo: “Lão Lan cực kì bướng bỉnh, nói Công chúa chăm sóc bọn họ nửa đời người, trước khi đi nhất định phải dập đầu hành lễ với ca nhi. Tiểu nhân nghĩ, lúc Công chúa và Hầu gia còn tại thế đã rất nể mặt bọn họ rồi, bây giờ trước khi đi, cũng không thể không cho một chút mặt mũi này được, sợ bọn họ ra ngoài nói bậy, sẽ không tốt cho thanh danh của Hầu phủ chúng ta.”

Nữ tử không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bảo bọn họ dập đầu ở ngoài sân đi, nhanh chóng rồi tống cổ, mỗi ngày đều lảm nhảm không ít, đã thưởng bao nhiêu rồi mà vẫn không biết đủ.”

Một lát sau, trong sân có tiếng bước chân, Vân Trinh cảm thấy hơi tỉnh táo, nghe được bên ngoài có một giọng nói hùng hồn cao vυ"t: “Ca nhi! Hôm nay chúng ta phải về quê! Dập đầu cho ca nhi, nguyện ca nhi sau này được chư thần phù hộ, cả đời bình an, không hề mắc bệnh!”

Bên cạnh có giọng nữ tử: “Được rồi, cũng đã dập xong rồi, về đi, cẩn thận làm phiền ca nhi.”

Vân Trinh bỗng nhiên tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy: “Lão Lan!”

Nữ tử bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn: “Không có việc gì Cát Tường Nhi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức đuổi bọn họ đi.

Vân Trinh đổ đầy mồ hôi, quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên có chút mờ mịt: “Thanh cô cô? Ta muốn gặp lão Lan!” Hắn giãy giụa xuống giường, xông ra ngoài cửa, đám nha hoàn bà tử kêu lên: “Ôi tiểu tổ tông, ngài còn đang sốt đấy, làm sao lại xuống giường?”

Vân Trinh hô hào: “Lão Lan!”

Giọng nói bên ngoài mừng rỡ: “Trinh ca nhi!”

Thanh cô thấy không ngăn được ca nhi, đành phải nói: “Thôi, ca nhi lương thiện, nhanh cầm dù áo choàng tới, để ca nhi nói lời tạm biệt đi.”

Vân Trinh bọc áo choàng da bước ra khỏi cửa, nhìn thấy trong sân có một đám nam tử đang quỳ, thấy hắn ra thì đỏ cả vành mắt: “Ca nhi! Đang đổ tuyết mà! Cẩn thận trúng gió bệnh lại nặng thêm! Về đi! Hôm nay mấy lão già về quê, sau này ca nhi phải chăm sóc mình cho tốt.”

Chân Vân Trinh hơi mềm, lại vội vàng nhào tới trước kéo lão Lan: “Không được đi! Ta không muốn ngươi đi! Các ngươi đều không được đi! A nương nói phủ Công chúa này vĩnh viễn là nhà của các ngươi!”

Đôi mắt đen láy của hắn dâng lên nước mắt, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt lộ ra khỏi cổ áo lông chồn đến ửng hồng, lão Lan cực kì đau lòng, liền vội vàng tiến lên vịn tiểu thiếu gia của ông: “Ôi ca nhi của ta, ngươi muốn gϊếŧ lão nô sao, Công chúa nhân từ, nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ Công chúa Hầu gia đều không còn, mấy bộ xương già này không thể giúp ca nhi việc gì, sao phải ở lại lãng phí gạo thuốc, lại nói tuổi già nhớ nhà, lá rụng về cội, chúng ta cũng nên về quê xem một chút, trong phủ đã thưởng cho rất nhiều lộ phí, ca nhi không cần lo lắng cho chúng ta.”

Vân Trinh nghiêm túc kéo tay lão Lan: “A nương nói, các ngươi tận trung vì nước, đi đứng không tiện, trở về không thể tự trồng trọt, trong nhà lại không có người thân nuôi dưỡng, chỉ cần các ngươi còn sống một ngày, phủ Công chúa sẽ cung cấp nuôi dưỡng các ngươi một ngày, ngươi đừng đi, ta còn muốn học bắn tên với ngươi nữa!”

Nhắc đến Công chúa, lão Lan liền chảy nước mắt đầy mặt: “Ca nhi của ta, ngươi đúng là giống y như Công chúa, trái tim mềm mỏng như thế, sau này sẽ bị người khác chèn ép… Công chúa à, sao người lại nhẫn tâm đi sớm như vậy, ca nhi không có người che chở sao mà được.”

Mấy câu này khiến một đám lão binh đều rơi nước mắt, ai nấy đều thút thít lau đi.

Thanh Mính ở bên cạnh miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng ho khan nói: “Lão Lan già rồi lẩm cẩm sao, dù sao Tiểu hầu gia còn có Hoàng Thượng chăm lo mà! Lúc Công chúa đi, Hoàng Thượng đã nói cho dù là ai cũng không thể bắt nạt Tiểu hầu gia của chúng ta! Ngài lời nói này, ý là Hoàng Thượng không thể bảo vệ được Tiểu hầu gia của chúng ta sao? Hay là cảm thấy ta chăm sóc Hầu gia không tốt? Không phải chính các ngươi muốn về quê sao? Ta cũng đã thưởng lộ phí và tiền dưỡng lão rồi, Hầu phủ chúng ta cũng không bạc đãi ngươi đi?”

Bờ môi lão Lan run lên, nới lỏng tay Vân Trinh, lui ra phía sau quỳ xuống dập đầu thật sâu: “Không dám, Thanh cô nương nói quá lời, là chúng ta không muốn liên lụy đến Tiểu hầu gia, cho nên tự xin về quê, Hầu phủ ân nghĩa song toàn đối với chúng ta… Cả đời chúng ta không phụ tình cảm của Công chúa và Hầu gia đối với mình…”

Lúc này sắc mặt Thanh Mính mới tốt lên, đỡ Vân Trinh nói: “Cát Tường Nhi, người già sẽ nhớ nhà, Đại Ung chúng ta hay nói cáo chết ba năm đầu quay về núi, lá rụng về cội, bây giờ đã thưởng cho bọn họ thật nhiều để áo gấm về quê, cũng là hoàn thành nốt ân nghĩa của cha mẹ ngươi…”

Vân Trinh kinh ngạc đứng một hồi, chợt đi lên phía trước, đứng ở trước mặt lão Lan: “Lan Dũng Huân.”

Lão Lan khẽ giật mình, lên tiếng theo phản xạ: “Có!”

Vân Trinh nói: “Ngươi từng theo mẫu thân tham gia mười tám chiến dịch lớn nhỏ, là Thần Tiễn Thủ nổi tiếng trong quân, cho dù mù một con mắt nhưng nói bắn bên trái, tuyệt đối sẽ không bắn bên phải, năm thứ tư Cảnh Xuyên, ngươi bắn một tên thủng cổ Hồ Thủ Bố Lỗ, Đại Ung lấy ít thắng nhiều, ngươi lập công đầu, chỉ tiếc là nhạc tịch(*), chỉ có thể phong thưởng cho mẫu thân, mẫu thân cực kì tiếc hận, đã thưởng ngươi rất nhiều, còn cầu xin thoát khỏi nhạc tịch cho ngươi, từ đây làm lương thân.”

(*) Nhạc tịch: chỉ vợ con của tội dân, tù nhân chiến tranh và con cháu của họ được đưa vào danh sách đặc biệt, buộc các thế hệ đó phải chịu sự phân biệt đối xử và áp chế xã hội.

Lão Lan lệ nóng doanh tròng: “Vâng, ơn của Công chúa, cả đời ta khó báo.”

Vân Trinh lại không nói tiếp, mà đi tới trước mặt nam tử gầy gò bên cạnh: “Phương Thanh Tác, ngươi do người Hồ và nữ Ung sinh ra, bởi vì không chịu nổi nhục mà trốn về Đại Ung, được mẫu thân thu lưu, tham quân nhập ngũ, theo mẫu thân ra vào Hồ nguyên, ra sống vào chết, nắm rõ địa hình Hồ nguyên như lòng bàn tay, giỏi xem thiên tượng thời tiết, giỏi nhận đường, lập công vô số.”

Phương Thanh Tác cúi người xuống thật sâu: “Tất cả tài năng của Thanh Tác, kể cả tên đều được Công chúa ban cho, hận không thể đổi tuổi thọ cho Công chúa.”

Vân Trinh lại đi tiếp: “Lao Bình, ngươi có sức lực lớn vô cùng, được xưng là đại lực sĩ trong quân, từng dùng tay xé rách hai chân đại tướng bên địch trong trận chiến Cung Thành, khiến quân địch sợ hãi, thua cuộc bỏ chạy như ngọn cỏ lướt theo gió, trong một chiến đấu vô ý bị kẻ địch đâm xuyên đầu gối, không thể đứng thẳng quá lâu.”

Lao Bình dập mạnh đầu lên trên mặt tuyết: “Tiểu hầu gia! Công chúa trị liệu cái chân này cho ta, đã phải bỏ ra ngàn vàng! Mới để Lao Bình còn có thể đi lại! Bây giờ Lao Bình già rồi! Còn ăn rất nhiều! Hãy để Lao Bình về quê đi! Không thể liên lụy đến ca nhi nữa!”

Vân Trinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, bước từng bước, vậy mà hắn lại nhận ra mỗi một lão binh đang quỳ, mỗi lần gọi tên của một người, đối phương đều lệ nóng doanh tròng, hận không thể chết luôn, sau khi đi qua trước mặt từng người, hắn quay đầu, thản nhiên nói: “Mỗi một người các ngươi đều từng nỗ lực trên chiến trường, mẫu thân đều nhớ kỹ, trước khi mẫu thân lâm chung, đã dặn ta nhất định phải đối đãi với các ngươi thật tốt, nhất định phải cung cấp nuôi dưỡng các ngươi đến già, hôm nay các ngươi vứt bỏ ta mà đi, là muốn để ta trở thành người thất tín bất hiếu sao?”

Đám người giữa sân, ai nấy đều cứng họng, Vân Trinh quay đầu, trong mắt rưng rưng: “Các vị thúc thúc bá bá không muốn để ý đến Cát Tường Nhi nữa sao?”

Các lão binh đều cúi đầu xuống khóc: “Không đi! Tiểu hầu gia! Chúng ta không đi nữa! Chúng ta ở lại phủ Công chúa!”

Sắc mặt Thanh Mính xanh trắng đan xen, miễn cưỡng đi lên trước chắn tuyết cho Vân Trinh, nói khẽ: “Hôm nay ca nhi sốt hỏng đầu sao? Về phòng nghỉ một lát đi? Phòng thu chi đã chi mấy ngàn lượng bạc cho bọn họ, còn gọi xe đến đón, mọi người cũng đã mang hành lí lên xe hết rồi…”

Vân Trinh quay đầu nhìn Thanh Mính, thản nhiên nói: “Thanh cô cô, phụ thân qua đời, ta đã thừa kế tước vị, cho dù là phủ Công chúa phía đông, hay là Chiêu Tín Hầu phủ phía tây, đều là phủ đệ của ta, ta muốn giữ ai lại thì cứ giữ — trong phủ chỉ một mình ta là chủ tử, đã bao giờ thiếu tiền? Chẳng lẽ còn không nuôi được một cái viện Trung Nghĩa nho nhỏ?”

Thanh Mính cứng đờ, nhìn khuôn mặt đóng băng như sương của tiểu thiếu gia trước mắt, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng nàng, vậy mà lại mang theo một chút sát khí, trong lòng không khỏi run lên, không nói ra lời, Vân Trinh quay đầu lạnh lùng sai bảo: “Người trong viện Trung Nghĩa đâu? Tới đỡ thúc thúc bá bá về viện Trung Nghĩa, chuyển hết hành lý về đi, cũng không cần thu tiền ban thưởng dưỡng lão nữa, lấy rượu trừ lạnh cho các thúc thúc bá bá, hôm nay cơ thể ta không thoải mái, chờ đến mai khỏi bệnh rồi, sẽ đi tìm thúc thúc bá bá nói chuyện, nếu thiếu một người, ta sẽ không hỏi ai, chỉ định tội mỗi người trong viện Trung Nghĩa năm mươi quân côn rồi nói sau.”

Giọng nói của hắn còn mang theo sự trong trẻo ngây thơ của thiếu niên, nhưng lúc lạnh giọng nói chuyện, lại có vài phần sát phạt quyết đoán, tất cả mọi người dường như thấy được Công chúa uy nặng nghiêm nói được làm được ngày xưa, ai nấy cũng đều cúi đầu lên tiếng: “Vâng.”

Các lão binh lại dập đầu, ai nấy đều cảm động sụt sịt đỡ nhau lên, còn châu đầu ghé tai thấp giọng nói: “Giống Công chúa như đúc, là một người nhân nghĩa.” Vừa nói vừa lau đôi mắt đỏ ửng rời đi.

Vân Trinh cũng không thèm nhìn Thanh Mính đang đỏ bừng mặt, mà quay đầu đi vào trong phòng, hắn bị bệnh thật, một lúc vừa rồi đã khiến đầu hắn càng thêm choáng váng, cái mũi gần như không thể hô hấp được, tim đập mạnh như trống, ánh mắt cũng biến thành màu đen, hắn miễn cưỡng đi mấy bước vào phòng ngã xuống giường, rất nhanh đã ngủ mê man.