Chương 15: Vịt tế

Sau khoá cưỡi ngựa bắn cung là khóa kinh nghĩa, khóa kinh nghĩa kết thúc, buổi học hôm nay mới tính là kết thúc, nhưng mà lúc đám tông thất kết thúc bài tập muốn trở về, thái giám tổng quản Đinh Đại bên người Võ Thành Đế lại mang thưởng của Võ Thành Đế ban cho tới.

Trước kia tế xuân, Quang Lộc Tự(*) đều có ân thưởng cho các tông thất có tước vị, mà lễ tế còn lại sau khi tế xuân sẽ được đưa về chia cho các đại thần tam phẩm trở lên cùng tham gia tế tự, để hưởng ân tích phúc, tế xuân năm nay không ngờ Cơ Băng Nguyên lại nhớ tới đám công tử rời xa phụ mẫu vào kinh thành học, vì để khuyến khích mọi người chăm học mới để dành cho một bàn, cho người cưỡi ngựa đưa vào trong cung, ban cho đám công tử tông thất học ở Thượng Thư Phòng.

(*) Quang Lộc Tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh tiến sĩ.

Chuyện này đúng là hoàng ân cuồn cuộn, các học sinh quỳ nhận tạ ơn xong, lại nhìn đám thái giám bê đồ ăn đặt lên bàn, tất cả đồ ăn để cúng tế cơ bản đều là thịt, có vài món đẹp mã thật ra là đồ ngọt, bánh ngọt nhìn thì đẹp mà hương vị chẳng ra sao cả, lại có cả nước trà, pho mát vân vân, các học sinh ngồi xuống theo thứ tự, bắt đầu ăn.

Bình thường học sinh cũng không được phân chia thứ tự gì, dù sao đa số đều là tông thất, sau khi thành niên được ban tước thì cũng là chuyện sau này, ngày bình thường đều ngồi lẫn lộn, lần này đột nhiên được ban tiệc, các học sinh cũng liền lần lượt ngồi xuống theo sự sắp xếp của nội thị, Cơ Hoài Tố lại ngồi ở bên cạnh Vân Trinh.

Vân Trinh cũng không có nghĩ quá nhiều, hắn nhìn đống đồ ăn cúng tế bóng mỡ kia, chẳng thấy ngon miệng chút nào, lại quay đầu nhìn Cơ Hoài Tố ngồi bên phải mình, trước mặt vừa vặn bày một đĩa móng heo hầm đậu phộng, liền thuận tay bê sang, đổi đĩa nấm trộn măng sợi cho gã.

Chu Giáng bên trái hắn nói thầm: “Ta không thích ăn móng heo, ngươi đổi làm gì?” Lại cho rằng Vân Trinh đổi cho mình.

Cơ Hoài Tố run lên, quay đầu nhìn về phía Vân Trinh, Vân Trinh đối mặt với gã, đột nhiên cũng sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Cơ Hoài Tố luôn không ăn đậu phộng, bởi vì ăn sẽ bị ho khan cả đêm, thở hổn hển không ngừng, nhưng con em quý tộc luôn muốn che giấu đồ mình không ăn được, bởi vậy Cơ Hoài Tố cũng không để lộ ra, cũng rất ít ăn cơm ở bên ngoài, mà đời trước mình quen biết gã, cũng biết được điều cấm kị này, đây là thói quen rồi — tuy nói đã cách một đời, nhưng tính toán thời gian, trên thực tế gã và mình thân mật cũng chỉ là mấy tháng trước.

Trong lòng hắn tự giễu thói quen khó sửa này của mình, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì, chỉ hơi gật đầu với Cơ Hoài Tố, sau đó quay lại, cũng không giải thích gì cả.

Cơ Hoài Tố đầy bụng lo nghĩ, nhìn hắn tự nhiên như thế, lại đoán có thể là hắn thích ăn móng heo hầm đậu phộng thật, đây cũng là trường hợp ăn đồ ban thưởng, không tiện nghị luận, đành phải đè cảm giác khó hiểu kia xuống.

Lại thấy Đinh Đại cười rạng rỡ, tự mình cầm giỏ, sai người để thức ăn trước mặt Vân Trinh sang một bên, lại lấy hai đĩa đồ ăn từ trong giỏ ra: “Hầu gia, đây là Hoàng Thượng chỉ tên bảo nô tỳ đưa tới, ngài nếm thử đi.”

Hai đĩa một là thịt huơu khô, một là vịt hấp, Vân Trinh hơi mờ mịt, chỉ có thể đứng dậy tạ ơn, lại bị Đinh Đại đè xuống: “Đây là Hoàng Thượng dặn trước, cả một đường ta đều dùng lò than nướng lại, ngài cứ việc dùng.”

Thịt hươu khô bóng loáng, vịt cũng được phơi rất tốt, béo gầy đều đều, rất thấm gia vị, hai món ăn không có nhiều, hiển nhiên chỉ làm theo khẩu vị của hắn, nhưng Vân Trinh lại không biết đang êm đẹp vì sao Cơ Băng Nguyên lại muốn thưởng hai món ăn như thế, nhưng hắn vẫn ngồi xuống ăm giống như những học sinh khác, cũng tan tiệc như thường, một bữa không nói gì, chỉ có Cơ Hoài Tố muốn nói lại thôi mấy lần, nhưng Chu Giáng vẫn luôn vây quanh hắn lải nhải, ngược lại để những người muốn bắt chuyện khác đều nhìn mà dừng lại, đúng là một công cụ cản xã giao tuyệt vời.

Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Hoàng Thượng về cung, lại gọi hắn đến Văn Tâm Điện dùng cơm trưa như thường, mới nói với hắn: “Hôm qua ăn vịt tế kia ngon không? Nếu ngon, lại bảo Quang Lộc Tự đưa mười con đến phủ Công chúa, đông xuân giao nhau nên ăn ít vịt, có thể bổ sung dưỡng khí.”

Vân Trinh thuận miệng nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng, vịt hôm qua ngon lắm, trong cung cũng làm nhiều, thưởng thần mấy con là được, nghĩ đến là Hoàng Thượng thích ăn, vẫn là để lại cho Hoàng Thượng đi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Cũng không cần, vịt kia là trẫm nuôi, chuyên cung cấp cho cúng tế. Hôm qua nhìn thấy liền sai người đưa tới cho ngươi nếm thử, thịt hươu chỉ là tiện thể thôi, mấy món khác đều quá dầu mỡ, nhưng mà cũng là đồ trẫm săn trong cuộc đi săn mùa thu năm ngoái, để Ngự Thiện Phòng xử lý tốt.”



Hoàng đế nuôi vịt? Vân Trinh nhìn Cơ Băng Nguyên với vẻ mặt lạnh nhạt không giống người thường, cả người như nứt ra, không thể tưởng tượng được cảm giác Cơ Băng Nguyên cao quý kiệm lời cho vịt ăn!

Nghĩ đến cũng không phải hay nuôi, chỉ là từng nuôi qua một lần? Hoàng đế tự mình nuôi vịt dùng để tế tự tổ tông hoàng thất, vậy đúng là vinh hạnh của đám vịt, Vân Trinh tự thuyết phục mình, nhưng Hoàng đế nuôi vịt, đây là tập tục trong cung nào mà mình không biết sao? Hắn không hiểu nổi, nhưng nhìn trong mắt Cơ Băng Nguyên có sự vui vẻ, cũng chỉ có thể lại cảm ơn hoàng ân cuồn cuộn một lần thôi.

Cơ Băng Nguyên phất tay bảo hắn không cần hành lễ, lại gắp một miếng cho hắn: “Không cần đa lễ.”

Buổi chiều Vân Trinh tỉnh ngủ, Cơ Băng Nguyên đã sớm đi nghị sự với đại thần như bình thường, Đinh Đại phục vụ hắn rửa mặt thay y phục, Vân Trinh hiếu kì hỏi ông ta: “Hoàng Thượng nuôi vịt thật sao?”

Đinh Đại cười nói: “Có lẽ Hầu gia không biết, lúc trước đánh xuống Tây Kinh, Hoàng Thượng dẫn theo một đội ngũ, không thể không dừng lại ẩn nấp ở một thôn núi rất nhiều tháng, chỉ có thể tự nuôi một đám vịt cung ứng làm quân lương, về sau đánh xuống Tây Kinh, còn chưa ăn xong vịt đã nhổ trại. Sau đó Hoàng Thượng phá thành, liên tiếp thắng lợi, đám vịt này liền được nông dân nơi đó nuôi dưỡng, có thể nói đám vịt này mang theo phúc lộc, may mắn, có thôn dân còn gọi là vịt thắng lợi, vịt khải hoàn. Về sau Hoàng Thượng nghe nói đến việc này, cũng cảm thấy thú vị, liền cho người ta mang vào Vương phủ nuôi, sau đó Hoàng Thượng lên ngôi, đám vịt này lại được đưa từ Vương phủ vào trong cung, sinh không ít vịt nhỏ, lai lịch rất lớn, bây giờ chỉ chuyên cung cấp cho bệ hạ thôi.”

Vân Trinh mở to hai mắt: “Hoá ra lại có nguồn gốc như thế!”

Đinh Đại cười, thấp giọng nói: “Lúc ấy… có tiểu nhân sàm ngôn trước mặt tiên đế, tình cảnh của bệ hạ không được tốt, mỗi ngày ở trong quân doanh không có chuyện làm, nên ngày nào cũng ngắm đàn vịt bơi lội trong hồ nước, đúng là còn từng cắt cỏ cho vịt ăn.”

Vân Trinh cũng nhớ tới tới, thật ra trước kia việc này cũng không tính là bí mật trong miệng các lão tướng, lúc trước đánh Tây Kinh, tiên đế kiêng kị con trai thiếu niên có chiến công chói lọi, có triển vọng của mình, chỉ để y trông coi bên ngoài, mình thì ngự giá thân chinh tấn công Tây Kinh, kết quả tấn công mấy tháng mà không được, cuối cùng vẫn là Định Tương trưởng công chúa góp lời, mới để Thái tử tự mình dẫn binh đến công, giải quyết Tây Kinh, thu phục Trung Nguyên.

Đinh Đại sâu xa nói: “Bây giờ Bệ hạ của chúng ta giàu có nhất thiên hạ, lại không thể tùy tiện khen thưởng ai, chỉ cần có một động tác, các thần tử sẽ nghĩ ra ý khác, ngược lại Hầu gia là người Hoàng Thượng nhìn từ nhỏ đến lớn, Trưởng công chúa lại có chiến công chói lọi, Hoàng Thượng hiếm khi có thể yên tâm ban thưởng, Hầu gia cứ yên tâm đi.”

Vân Trinh lại hiếu kỳ nói: “Ta có thể đi xem đám vịt kia không?”

Đinh Đại: “…” Coi như ông ta phí công quan tâm, được thôi, vị tiểu gia này hiếm khi không có suy nghĩ gì, người bình thường được Hoàng thượng thưởng, ai chột dạ thì nơm nớp lo sợ suy đi nghĩ lại, ai nông cạn thì không biết tốt xấu đắc ý ỷ thế hϊếp người, chỉ có vị gia này có hứng thú với vịt! Hỏi ông ta vì sao lại biết rõ như vậy ư? Thật sự là có nhiều người vì hỏi thăm ngự tiền đại tổng quản là ông ta nhiều lắm.

Mà dù sao ngày nào vị gia này cũng trốn học, Hoàng Thượng trắng trợn thiên vị, xem… thì xem đi, mỗi ngày có vị gia này dùng bữa trưa với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng có thể ăn nhiều hơn. Đinh Đại cúi người thật sâu: “Nô tỳ dẫn Hầu gia đi xem, chúng được nuôi dưỡng trong viện phía sau Quang Lộc Tự, chính là có hơi bẩn thỉu, Hầu gia đừng ghét bỏ.”

Thế là Vân Trinh lại trốn khóa cưỡi ngựa bắn cung đi xem vịt.

Vừa vặn ngày hôm đó Cơ Băng Nguyên rảnh rỗi, muốn xem các công tự tập cung ngựa như thế nào, sau khi nghị sự xong thì đến giáo trường, Cao Tín vội vàng dẫn đám công tử tiến lên hành lễ.

Cơ Băng Nguyên gọi bọn họ, nhìn lướt qua lại không thấy Vân Trinh, quay đầu cười hỏi Cao Tín: “Năm trước Chiêu Tín Hầu mới bệnh một trận, sức khoẻ còn yếu, trẫm liền để hắn nghỉ nhiều, chắc hôm nay cũng chưa đi, trẫm sẽ cho người gọi hắn tới, ngươi kiên nhẫn dạy hắn nhiều một chút.”

Cao Tín cười nói: “Ti chức tuân chỉ.”

Cơ Băng Nguyên gật đầu, quay lại sai người đi gọi Vân Trinh, lại ấm giọng hỏi bọn công tử tập bắn như thế nào, gọi mấy người thử một chút, Cơ Hoài Thanh kích động, nhưng hết lần này tới lần khác không được gọi tên, ngược lại là Cơ Hoài Tố được gọi.

Cơ Hoài Tố tiến lên bắn mấy mũi tên, trúng vòng chín vòng mười, sắc mặt trầm ổn, bình tĩnh, Cơ Băng Nguyên không khỏi nhìn nhiều mấy lần, gọi gã lên hỏi: “Khanh là tứ tử Hoài Tố của Tấn vương đúng không?”

Cơ Hoài Tố thong dong tiến lên hành lễ nói: “Hoài Tố bái kiến bệ hạ.” Ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.

Không kiêu ngạo không tự ti, đúng là một nhân tài, Cơ Băng Nguyên cảm thấy hơi kinh ngạc, mỉm cười: “Ngươi không giống phụ thân ngươi, trẫm còn nhớ rõ phụ thân ngươi không trầm ổn thế này… ” Đang nói, lại nhìn thấy Thanh Tùng đi tìm Vân Trinh trở về, quay đầu hỏi: “Chiêu Tín Hầu đâu?”

Thanh Tùng cúi đầu xuống thật sâu: “Chiêu Tín Hầu nói muốn xem vịt, Đinh tổng quản dẫn hắn đến Quang Lộc Tự xem vịt rồi, nô tỳ sợ Hoàng Thượng đợi lâu, liền về thông báo trước.”

“…”

Đám người hoàn toàn yên tĩnh, biết ngày bình thường Chiêu Tín Hầu có chút cổ quái, nhưng xem vịt trong hoàng cung là hành vi ảo diệu gì vậy?

Hiển nhiên Cơ Băng Nguyên cũng phải ngây ra vì hành động khó hiểu của Vân Trinh, một lát sau mới buồn cười: “Được thôi, để hắn xem đi, không cần gọi đến.”

Hiển nhiên tâm trạng của y vô cùng tốt, quay đầu nhìn về phía Cơ Hoài Tố, lại bỗng nhiên quên mất vừa rồi muốn nói gì với gã, chỉ gật đầu nói: “Trẫm nhớ kỹ ngươi, bình thường bài luận của ngươi rất đơn giản, mặc dù hơi xa rời thực tế, nhưng cũng cụ thể. Xem ra cũng khổ công tập cưỡi ngựa bắn cung, không thể không thưởng. Vừa vặn mấy ngày trước phía nam vừa mới tiến cống một nhóm vải hiếm, thưởng ba thớt gấm Vân Hạc cho Hoài Tố công tử trở về may xiêm y mặc.”

Cơ Hoài Tố dập đầu tạ ơn, rốt cuộc vẫn còn trẻ, được khen ngợi thì rất kích động.

Mà Cơ hiển nhiên Băng Nguyên cũng không còn kiên nhẫn xem những người khác nữa, đứng lên cười nói: “Đều bắn không tệ, tiếp tục đi, Cao Tín, để tâm nhiều chút, lần sau trẫm lại đến khảo sát.”

Cao Tín liền vội vàng tiến lên đáp lời, tất cả mọi người quỳ xuỗng tiễn Cơ Băng Nguyên lên kiệu.

Cơ Băng Nguyên lại dặn dò: “Đi Quang Lộc Tự, cũng lâu rồi trẫm không xem đám vịt khải hoàn của mình.”