Chương 14: Thử cung

Nhưng mà mỗi ngày sau giờ học Vân Trinh vẫn được đám thái giám Thể Nhân Cung đón đi, muốn kết giao, đúng là không thể nhúng tay vào được.

Mãi đến ngày hôm đó Cơ Băng Nguyên muốn rời cung đến Tây Sơn tế xuân, mới có thời gian rảnh rỗi, hôm ấy tan học, Vân Trinh và Chu Giáng đến thiện đường của học đường.

Đồ ăn ở thiện đường đều giống nhau như đúc, gân hươu canh vây cá, gà xé trộn rau, canh táo đỏ tứ phúc, thịt dê hấp, gà luộc, chỉ có mỗi Vân Trinh là khác, rất nhiều đĩa thức ăn được mang lên không dứt, nhìn sang tất cả đều là rau đầu mùa mì lạnh xanh tươi động lòng người, lại có một bát canh cá đậu hũ màu trắng sữa, nhìn qua vừa ngon miệng lại thơn nức mũi.

Có không ít tông thất bất mãn, gọi tổng quản thiện đường đến, cũng muốn rau đầu mùa.

Tổng quản thiện đường cúi đầu nhỏ giọng bẩm báo: “Của Vân Hầu gia cũng không phải là thiện đường cung cấp, là Ngự Thiện Phòng đưa tới, nói là Hoàng Thượng trước khi đi đã dặn dò rồi.”

Cơ Hoài Thanh ở một bên nghe được thì khinh miệt cười, nhưng vẫn không nói gì.

Đương nhiên Vân Trinh cũng nghe được, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặc, chỉ cúi đầu bảo Chu Giáng ăn, không quan tâm đến ai hết.

Cơ Hoài Thanh lại lớn tiếng nghị luận: “Nói đến lúc trước Cao Tổ anh dũng hơn người, cũng rất thưởng thức các tướng lĩnh cùng nhau chinh chiến, cho dù là nam nữ, cho dù là xuất thân dân gian chợ búa, tất cả đều được hưởng quan to lộc lớn, đáng tiếc bây giờ phong độ nhà võ đã dần mất. Có vài người lớn rồi mà vẫn giống như cô nương, ngay cả khóa cưỡi ngựa bắn cung cũng không dám đi, ha ha ha — đương nhiên, nói không chừng có tài văn chương hơn người thì sao, dù sao cũng sẽ không đi thi khoa cử, ngày sau mời sư gia viết mấy bài thơ, cũng coi như là một tài tử.”

Hắn ta nói vậy là đang trắng trợn trào phúng Vân Trinh không tham gia khóa cưỡi ngựa bắn cung, Vân Trinh vẫn rất thản nhiên cúi đầu ăn. Chu Giáng tức giận đến mức dựng đứng cả lông mày, nhưng nhìn sắc mặt thản nhiên của Vân Trinh, ngẫm nghĩ trong lòng, cũng kịp phản ứng đây không phải là lúc để mất bình tĩnh, những người kia đều tông thất quý tộc ăn súng mặc sướиɠ, mặc dù đa số bọn họ còn chưa được phong tước, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn, huống chi rất có thể sẽ có Thái tử tương lai ở trong những người này.

Chu Giáng nhíu chặt lông mày, tức giận vớt hết hành, gừng, cẩu kỷ trong canh cá ra, sau đó mới đưa bát canh màu trắng sữa sạch sẽ cho Vân Trinh.

Vân Trinh tự nhiên nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Không ít người đều đang âm thầm quan sát phản ứng của Vân Trinh, sau đó đều sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn, không ngờ tiểu Chiêu Tín Hầu còn nhỏ tuổi mà vẫn biết giữ bình tĩnh, không ít người đều tính toán Chiêu Tín Hầu lại từ đầu.

Dĩ nhiên không phải là Vân Trinh không tức giận, chỉ là đời trước hắn đã tức giận rồi, thậm chí còn đánh nhau với Cơ Hoài Thanh, khiến học đường huyên náo long trời lở đất, khi đó Cơ Băng Nguyên cho bọn họ một người hai mươi gậy, về sau còn bắt hắn đến thư phòng quỳ phạt.

Lúc quỳ phạt, Cơ Băng Nguyên đã tới nói với hắn mấy câu, khi đó Vân Trinh còn nhỏ, không nghe hiểu, bây giờ sau khi chết hai đời mới chợt hiểu được.

“Đúng là mẹ của ngươi xuất thân từ dân gian, nhưng lại ưu tú hơn rất nhiều nam nhi, nàng dẫn binh tác chiến, có vô số chiến công, lấy được vinh quang mà rất nhiều nam nhân cũng không chiếm được, ngươi có biết lúc trước vì sao nàng lại lựa chọn gả cho phụ thân ngươi không?

“Vì sao?”

Giọng nói của Cơ Băng Nguyên khi ấy rất bình tĩnh, lời ít mà ý nhiều: “Bởi vì Vân thám hoa mỹ mạo có tài, tính tình ôn hòa, cho dù sinh con trai hay gái đều có tướng mạo không tệ, cũng sẽ không quá đần.”

Lúc trước hắn nghe nói như thế, chỉ cảm thấy có chút khinh thường cha đẻ mình, thế nhưng y là quân chủ, đương nhiên có thể khinh thường.

Bây giờ hồi tưởng lại, chỉ tiếc hắn quá ngu dốt.

Lúc đó giọng điệu của Cơ Băng Nguyên cũng không hề có vẻ mỉa mai, trào phúng và vũ nhục, mà cực kì bình tĩnh, giống như đang dạy hắn một đạo lý.

Giống như nam tử có thể lựa chọn tiểu thư khuê các xinh đẹp hiền lành tính tình ôn hòa, lựa chọn mẫu thân tương lai cho con mình, đương nhiên nữ tử có quyền thế cũng có thể chọn một phụ thân tốt nhất vì con mình sau này.

Kẻ mạnh mới có tư cách lựa chọn chiến lợi phẩm, cho dù là nam hay nữ, đây mới là thế giới của kẻ mạnh.

Mà kẻ mạnh sẽ không cần có miệng lưỡi lợi hại, Vân Trinh còn chẳng thèm nhìn Cơ Hoài Thanh cái nào, hắn đã từng đứng ở trận doanh của Cơ Hoài Tố, đã đánh bại hắn ta một lần, chó thua không đáng nhắc tới — một đời này, hắn không cần Cơ Hoài Tố cũng có thể đánh tan hắn ta.

Vân Trinh trầm mặc chậm rãi uống xong canh cá, ăn xong, đứng dậy khoác chiếc áo lông khổng tước trắng sáng loáng bắt mắt kia, rời khỏi phòng ăn.

Cơ Băng Nguyên không ở đây, Vân Trinh không có chỗ trốn, nên sẽ tham gia khóa cưỡi ngựa bắn cung.

Người dạy đám tông thất cưỡi ngựa bắn cung là thị vệ trưởng Cao Tín của Long Tương Doanh, hắn ta luôn luôn cười tủm tỉm, rất giỏi nói chuyện, lúc nói luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đã đi theo Cơ Băng Nguyên rất nhiều năm, rất nhiều người cho rằng hắn ta có thể quản lí Long Tương Doanh nhiều năm như vậy, còn được Hoàng đế tin sủng, cũng là bởi vì tính cách của hắn ta rất tốt, lại giỏi về sắp xếp chi tiêu, bởi vậy có thể chịu được loại tác phong độc đoán lạnh lẽo cứng rắn của Cơ Băng Nguyên.

Nhưng Vân Trinh đã từng nhìn thấy hắn ta gϊếŧ người, trong đôi mắt nhìn chằm chằm thi thể không có một chút lo lắng nào cả, thậm chí còn nở nụ cười giống như nhìn người yêu lâu ngày gặp lại — điều này khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Mặc dù Cao Tín cũng được coi như là người nhìn hắn lớn lên, hơn nữa cũng cực kì tôn trọng kính yêu Trưởng công chúa, Vân Trinh vẫn vô cùng sợ hắn ta, khi còn bé luôn luôn xa cách, ngay cả Cơ Băng Nguyên cũng biết hắn sợ Cao Tín, Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ từ lúc tiến cung đến nay Cơ Băng Nguyên vẫn không cho hắn học khoá cưỡi ngựa bắn cung, chính là sợ hắn gặp Cao Tín liền không học được?

Nhưng mỗi lần Vân Trinh nhìn thấy Cao Tín cười nhẹ nhàng nhìn người ta, lại giống như đang nhìn thi thể, trên lưng phát lạnh, không nhịn được muốn né tránh.

Có điều không thể tránh được, một loạt các học sinh cực kì thành thạo đứng thành hàng đã được sắp xếp từ trước, bắt đầu một người ba lần thay phiên tập bắn, người bắn xong nghe thái giám giữ bia báo cáo xong thì tự động đi ra sau cho những người khác bắn.

Mấy buổi trước Vân Trinh đều không được chia đội, đương nhiên biến thành một người lẻ loi trơ trọi, đứng dưới gốc cây mơ bên cạnh võ đài. Cây mơ kia đã già, ở bên cạnh bức tường mới sơn đỏ, những bông hoa mơ phấn trắng nở như mây, hắn ôm áo khoác tuyết trắng đứng dưới hoa, không hề có vẻ bất an vì không hợp đàn, mà còn rất tự nhiên thanh quý, giống như cực kì quen thuộc trong cung, có chút bắt mắt.

Cao Tín giương mắt nhìn thấy hắn, mỉm cười, tiến lên hành lễ, bên khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Hầu gia tới sao?”

Vân Trinh hỏi hắn ta: “Sao Cao thị vệ không theo hầu Bệ hạ đi Tây Sơn?”

Cao Tín cười rất ôn hòa: “Ta già rồi, không chịu nổi, để những người trẻ tuổi kia có thêm cơ hội, vẫn nên hầu hạ Hầu gia tốt trước đã.”

Vân Trinh biết hắn ta cũng mới ngoài ba mươi, lại cậy già lên mặt như thế thì âm thầm trợn mắt trong lòng, Cao Tín lại hỏi hắn: “Ta nghe nói bây giờ Hầu gia tập bắn ở nhà, có tiến bộ không?”

Vân Trinh lắc đầu, Cao Tín lại sai người cầm một cái cung đến, thân cung đen nhánh sáng bóng, bên trên còn quấn một sợi dây vàng bắt mắt: “Bệ hạ đã cho người chuẩn bị tốt cung mới, tên là “Xuyên Quang”, Hầu gia dùng mà có chỗ nào không thuận tay thì cứ nói với ta, ta sẽ cho người đổi.”

Bọn họ đứng ở nơi đó, Vân Trinh cầm một cây cung cực kì đẹp đẽ, đám thị vệ, nội thị lại vây quanh, còn có nội thị nhỏ cởϊ áσ khoác, đeo bao cổ tay cho hắn, phô trương giống như một Hoàng đế.

Mà đám tông thất công tử còn lại cũng từng được cưng chiều trong nhà, bây giờ lại cụp đuôi ngoan ngoãn học cung, nhìn thấy Vân Trinh phô trương như vậy thì không khỏi không thoải mái, trong lòng thầm mắng Cao Tín này quả nhiên rất được lòng vua, biết mượn gió bẻ măng, thấy Hoàng đế cưng chiều Chiêu Tín Hầu, cũng liền công khai phụ họa, còn có chút khí thế nào không?

Mặc dù trong lòng ai cũng hận Cao Tín không có liêm sỉ công khai nịnh nọt, nhưng tất cả đều cảm giác được Vân Trinh — vị Chiêu Tín Hầu mới nhậm chức này thật sự được đế sủng.

Sau đó bọn hắn họ liền trông thấy thiếu niên vẫn luôn yên lặng kia kéo cung, tư thế chẳng những thành thạo mà còn rất đẹp mắt, cung cong thành trăng tròn, tên bắn như sao, vèo vèo vèo, ba mũi tên bắn ra liên tục, xuyên qua nắng xuân, trúng thẳng hồng tâm.

Thị vệ trông bia cao giọng hô: “Ba cái vòng mười!”

Cơ Hoài Thanh quay đầu, hiển nhiên khó có thể tin được, hắn ta không tự chủ được mà nhìn nhau với Vân Trinh, Vân Trinh nhìn thẳng hắn ta, bỗng nhiên nở nụ cười, trở tay ném cung cho Chu Giáng ở bên cạnh đang la hét cũng muốn thử một lần.

Tất cả mọi người đều thấy được nụ cười kia, hắn mới sắp mười lăm tuổi, mặt mày còn không phân rõ nam nữ, nụ cười này mang theo vẻ kiêu ngạo và đắc ý vốn có của thiếu niên, đôi mắt cũng có ánh sáng lấp lánh, trong sân đột nhiên yên tĩnh.

Chỉ có Chu Giáng thiếu thông minh kéo cung, vui vẻ nói: “Hoá ra mỗi ngày ngươi đều tập ở nhà, lại có thể bắn giỏi như vậy — cái cung này không tệ, là cung mới mà Binh Bộ vừa trình lên sao? Ta nghe nói Binh Bộ rất hay có đồ mới…”

Vân Trinh quay đầu hạ: “Cung tốt, dùng ít sức, Binh Khí Ti có tâm.”

Cao Tín cũng cười, lúm đồng tiền thật sâu: “Có câu nói này của ngươi, Hoàng Thượng ắt phải thưởng cho Binh Khí Ti bên Binh Bộ, ta phải cảm ơn Hầu gia thay bọn họ trước.”

Lúc học xong khoá bắn cung, rốt cuộc Cơ Hoài Thanh vẫn cản Vân Trinh lại: “Hai mươi lăm tháng này là sinh nhật mười tám tuổi của ta, vừa vặn được nghỉ, trong cung có ban thưởng yến tiệc đến tòa nhà trong kinh của ta, không biết Chiêu Tín Hầu có thể nể mặt đến dự tiệc không?”

Cơ Hoài Thanh là con trai trưởng của Tần Vương, mặc dù còn chưa lớn, nhưng Tần Vương rất yêu thương hắn ta, đã sớm xin sắc phong cho, chỉ chờ hắn ta mười tám tuổi, Tông Thất Ti sẽ thụ phong thành Quận vương, theo lệ cũ đương nhiên sẽ ban thưởng yến tiệc.

Nói cách khác bây giờ Cơ Hoài Thanh đã chắc chắn là Quận vương tương lai, hắn ta mời ngay mặt, nếu Vân Trinh không đi, vậy thì thật sự không để mắt đến tông thất, đắc tội cực lớn.

Vân Trinh mỉm cười: “Quận vương điện hạ mời, là vinh hạnh của ta, đương nhiên phải đi quấy rầy.”

Lời nói rất khéo đưa đẩy, nhưng ai nấy đều biết vị Chiêu Tín Hầu này cực kì khó mời, xem ra rốt cuộc vẫn hiểu quy củ, vẻ mặt Cơ Hoài Thanh đã tốt hơn, thỏa mãn gật đầu, cầm cung dẫn người rời đi.

Vân Trinh quay đầu, lại nhìn thấy Cơ Hoài Tố đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút kì lạ, mang theo chút tán thưởng, Chu Giáng lại cầm tay Vân Trinh: “Đi mau, còn phải thay quần áo, không có thời gian đâu.”

Vân Trinh cụp mắt, hắn hiểu Cơ Hoài Tố rất rõ — gã xem thường hắn, mặc dù đã giấu đi rất kỹ. Lúc trước hắn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng không phải là đồ đần, ít nhiều cũng biết Cơ Hoài Tố thấy hắn không ra gì, gã chỉ thích những người có thực lực, cả đời trước hắn rất cố gắng dâng lên tất cả, chỉ mong gã có thể coi trọng mình hơn một chút.

Không ngờ đời này, chỉ mới ba mũi tên mà đã khiến gã thay đổi cái nhìn?

Vậy thì đúng là do cung rồi, lần này Binh Bộ cải tạo cung vô cùng tiến bộ, hắn lại khổ luyện ở nhà một khoảng thời gian, nhìn xem có ra dáng gì không.

Nhưng hắn biết còn rất lâu mới đến ngày đó, những cái bia này đều là dành cho đám quý nhân mỏng manh dùng, cực kì gần.

Hắn quay đầu ném ánh mắt đời trước mong mà không được kia ra sau lưng, bước nhanh ra khỏi võ đài.