Chương 6: Cùng Quân Đội Ra Ngoài

Sau khi bác Hùng rời đi bầu không khí trở nên trầm lặng hẳn. Mỗi người đều mang một cảm xúc riêng có sợ hãi, có mất mát, có đau buồn. Không chỉ vì những thông tin bác Hùng mang đến mà còn vì bác Hùng là người đã cưu mang, giúp đỡ gia đình trong lúc hoạn nạn. Sau một lúc suy nghĩ, Trần Minh quyết định phá vỡ bầu không khí trầm lắng này. Cậu khuyên mẹ mình:

- Mẹ, con muốn ra ngoài cùng bác Hùng, bác ấy có ơn rất lớn đối với gia đình mình. Đứng trơ mắt nhìn bác ra ngoài gặp nguy hiểm như vậy con không chịu được. Bản thân con lại muốn thử sức mình, muốn thử xem năng lực chiến đấu mình đến đâu. Lần này quân đội ra ngoài chắc chắn có chuẩn bị trước, mẹ không cần lo lắng cho an toàn của con đâu.

Nghe con mình nói vậy, mẹ Kiều buồn bã nói:

- Mẹ biết con đang nghĩ gì, chắc có lẽ mẹ đã sai, với tư cách là một người mẹ, mẹ không nên ngăn cản con làm những việc mà con muốn. Mẹ nên ủng hộ con, con đường phía trước con nên tự bước đi. Mẹ muốn nhắc con một điều, nếu con ra ngoài mà có chuyện gì, mẹ cũng sẽ giống như bác Hùng, đi ra ngoài đó tìm con. Đó là giới hạn cuối cùng của mẹ con không cần khuyên gì cả. Đi đi, nhớ chăm sóc tốt cho bác Hùng, cũng phải tự bảo vệ mình cho thật tốt, biết chưa?

Thấy mẹ mình đồng ý để mình rờibđi cùng bác Hùng, Trần Minh vui vẻ bảo đảm.

- Con nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, không để mẹ phải lo lắng vì con, mẹ cứ yên tâm. Lần này đi con nhất định sẽ mang anh Hoàng cùng bác Hùng bình yên trở về. Mẹ cứ tin tưởng ở con.

Nói rồi, cậu khẽ mím chặc môi như có quyết tâm gì đó, bàn tay chậm rãi đưa lên, trên đó xuất hiện một hỏa cầu nóng rực.

- Con còn có chuyện giấu mẹ, con không chỉ là song linh căn băng, phong mà là tam linh căn hỏa, băng, phong. Tam linh căn của con hoàn toàn chuyên về chiến đấu, linh lực cũng gấp ba người bình thường, nếu đánh không lại con vẫn có thể tìm cách rút lui an toàn.

Mẹ Kiều kinh ngạc, ánh mặt lộ ra vẻ vô cùng vui mừng nói với Trần Minh.

- Con có tam linh căn, nếu đúng vậy thì quá tốt rồi. Mặc dù vậy, ra ngoài kia cũng nhất định phải chú ý an toàn không được tự mãn, liều lĩnh biết chưa.

- Dạ, mẹ cứ việc yên tâm ở con, để con đuổi theo bác Hùng, con sợ đi trễ sẽ không kịp ghi danh tham gia lần hành động nay.

- Con đi đi, nhớ cẩn thận.

Cậu tức tốc đuổi theo bác Hùng, may mắn là đuổi kịp lúc bác vừa chuẩn bị lên xe. Cậu vội vàng gọi với theo bác:

- Bác Hùng đợi cháu với, cháu đi cùng bác.

Thấy Trần Minh tới gần, bác Hùng liền nói:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Trần Minh, con không cần theo bác đâu, đi với bác rất nguy hiểm, về đi con, đừng để mẹ con lo lắng.

- Con muốn đăng ký đi cùng bác ra ngoài để nhìn ngắm thế giới bên ngoài thay đổi thế nào. Con đã xin mẹ, bà đã đồng ý rồi bác đừng lo. -Nghe bá Hùng nói vậy, Trần Minh liền giải thích.

Nghe Trần Minh bảo mẹ đã đồng ý đển cậu đi, bác Hùng gật đầu rồi căn dặn.

- Thôi cũng được, nhớ phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm đừng lo cho bác, tự bảo vệ mình là được.

Nói rồi, hai bác cháu cùng lên xe chở hàng đi ké đến sảnh nhiệm vụ của căn cứ. Trong sảnh nhiệm vụ, mọi người tấp nập đi lại, có lựa chọn nhiệm vụ phù hợp cho đoàn đội mình cũng có người đến bàn giao nhiệm vụ, rao bán thịt dị thú. Tiến tới quầy lễ tân, đón tiếp hai người là một nữ quân nhân, thái độ khá lạnh nhạt.

- Cho hỏi hai người đến làm gì, nhận nhiệm vụ hay trả nhiệm vụ?

Nghe nữ quân nhân nói, bác Hùng liền tiến lên phía trước trả lời:

- Chúng tôi đến nhận nhiệm vụ giải cứu tiểu đội bị vây ở ngoại ô tỉnh L.

Nghe hai người đến nhận nhiệm vụ giải cứu đó, nữ quân nhân không khỏi bất ngờ. Đó là nhiệm vụ rất nguy hiểm, thứ họ đối đầu là các thực nhân tộc biến dị. Không ai có đủ can đảm mạo hiểm mạng sống mình vì những người xa lạ nên nhiệm vụ đó cho tới giờ rất ít người đăng ký.

- Nếu muốn nhận nhiệm vụ đó hai người phải thỏa điều kiện là linh năng giả.

- Cả hai chúng tôi đều là linh năng giả, như vậy chắc đã thỏa điều kiện.

- Nếu vậy hai người điền thông tin vào tờ giấy này, tôi muốn nhắc nhở rằng, đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cả hai hãy suy nghĩ cẩn thận.

Nghe nữ quân nhân khuyên, bác hùng gật đầu đáp.

- Tôi đã biết.

Sau khi nhận giấy điền thông tin của mình vào, cả hai người giao lại tờ giấy đó cho nữ quân nhân. Kiểm tra lại thông tin mà hai người điền vào, nữ quân nhân lại càng lộ ra vẻ giật mình.

- Trần Minh 23 tuổi, song hệ linh căn băng, phong đây là thật sự.



- Đúng vậy.

Nói xong cậu liền ngưng tụ băng, phong trên tay để chứng minh mình nói là đúng sự thật.

- Nếu cậu có song linh căn vậy thì tôi thay mặt đoàn thể trực tiếp tuyển hai người, cậu cùng bác đi theo hành lang này sẽ thấy một quảng trường, mọi người tụ tập ở đó chắc cũng chuẩn bị xuất phát rồi. - Nữ quân nhân mỉm cười nói.

Hai bác cháu cùng đi theo chỉ dẫn của nữ quân nhân đến một quảng trường khá rộng lớn. Chổ này tập hợp khoảng chừng ba mươi người, phần lớn là các quân nhân đã được trang bị vũ trang khoảng hai mươi người. Thấy có hai người lạ tiến vào, một sĩ quan tiến tới dò hỏi.

- Hai người đi đâu?

Nghe câu hỏi, bác Hùng liền đứng ra đại diện trả lời:

- Chúng tôi đến tham gia lần nhiệm vụ giải cứu này, nữ sĩ quan ghi nhiệm vụ chỉ chúng tôi đến đây.

Nghe bác Hùng nói, sĩ quan tò mò hỏi.

- Chẳng phải đã hết thời gian cho phép đăng ký nhận nhiệm vụ rồi sao? Tại sao vẫn tuyển người mới?

- Cô ta bảo đặc cách nhận chúng tôi do Trần Minh là song linh căn biến dị băng, phong. - Bác Hùng giải thích.

Nghe bác Hùng nói, sĩ quan đưa mắt nhìn thanh niên đứng bên cạnh bác Hùng lộ vẻ nghi hoặc

- Thực sự? Nếu vậy hai người được chọn là đúng rồi. Cả hai theo tôi lên xe cùng xuất phát, lên đó tôi từ từ phổ biến lại cho hai người nhiệm vụ lần này.

Sau khi nói xong sĩ quan đó quay sang bảo tất cả mọi người.

- Đến giờ rồi, tất cả lên xe theo tiểu đội được phân trước, xuất phát thôi.

Cả hai bác cháu cùng đi theo sĩ quan đó, tiến lên xe xuất phát rời khỏi căn cứ.