Chương 5: Luyện Tập Linh Lực

Sau khi về nhà ăn uống xong cậu liền ra lều ngồi, hôm nay đi làm cậu đã dùng thử băng hệ, điều khiển băng hệ tạo hình cậu cũng đã nắm chắc, hiện tại cậu muốn điều khiển linh căn hệ phong của mình. Trong tam linh căn, phong linh căn của cậu là mạnh mẽ nhất. Song hệ băng hỏa khắc chế nhau, tạo ra một luồng khí đó cũng chính là phong. Sau khi ngưng tụ gió, trên bàn tay, cậu bắt đầu thử tạo hình cho cơn gió mà cậu tạo ra. Nhưng tạo hình cho gió đó là việc không khả năng, cậu đã thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Hết cách, cậu chỉ có thể thử vận dụng tinh thần lực để điều khiển. Sau một hồi thử cuối cùng cậu cũng có thể ngưng tụ ra một chiếc phong nhận. Phong nhận liên tục xoay tròn trên tay, cậu thử ném ra ngoài.

- Xoẹttttt!

Trên thân của một cây đại thụ gần đó bị cắt sâu một đường dài. Phải biết sau tận thế, thực vật sinh trưởng vô cùng cứng rắng, phong nhận có thể cắt sâu một đường dài như vậy nếu gây sát thương lên con người, hiệu quả sẽ lại càng tốt.

Nghe động tĩnh to lớn bên ngoài mẹ Kiều cùng Trần Tâm, Trần Khải điều bước ra xem có chuyện gì. Nhìn thấy vết cắt trên thân cây Trần Tâm không khỏi giật mình nói.

- Anh hai, vết cắt đó là do anh làm hả?

Trần minh gật đầu trả lời câu hỏi của em mình.

- Đúng vậy, vế cát đó do tao dùng phong hệ linh căn tạo ra.

Nghe anh hai mình nói vậy Trần Tâm ngi ngờ nói.

- Thật à? Em cũng có phong hệ linh căn nhưng vết cắt sẽ không sâu được như của anh. Anh hai nhìn nè.

Nói rồi Trần Tâm ngưng tụ ra một phong đao chém về phía cái cây. Vết cắt tạo ra vô cùng nông, không sâu như vết cắt cậu tạo ra.

Trần Minh thấy em mình phóng ra phong nhận sững sốt dò hỏi.

- Vậy là em cũng có song linh căn, mộc và phong?

Trần Tâm gật đầu đáp anh trai mình, đồng thời năng nỉ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Dạ vâng, anh hai làm sao được vậy chỉ cho em dùng linh lực với.

Trần Minh mỉm cười khen em trai mình.

- Em vừa mới bắt đâu đã có thể ngưng tụ ra phong nhận là đã giỏi lắm rồi, anh phải mất một hồi, cố lắm mới có thể ngưng tụ ra được phong nhận đó.

Được anh mình khen, Trần Tâm ngượng ngùng đáp.

- Đâu giỏi gì đâu ạ, chỉ cần em vận dụng công pháp là có thể ngưng tụ ra phong nhận được rồi ạ.

Nghe trần Tâm nói vậy cậu chỉ có thể mất mác, thứ cậu có được không phải là công pháp điều khiển linh lực gì cả, mà chỉ là tu tập tinh thần lực. Không biết nên khóc hay nên cười vì có công pháp đó mà cậu mới có thể giữ được mạng.

- Trần Tâm, có thể cho tao biết công pháp mày đang dùng được không?

Trần Tâm nghe vậy liền ngơ ngác nói với anh trai mình.

- Em muốn lắm nhưng em không biết phải nói thế nào, giọng nói thần bí đó điều khiển linh lực trong cơ thể của em rồi nhắc nhở em phải nhớ con đường vận hành này. Mỗi khi em tiến bộ công pháp sẽ tự động giải trừ phong ấn cung cấp cho em biết kế tiếp nên tu luyện thế nào.

Mọi người đều không biết khả năng phong ấn công phát đó là một loại truyền thừa chỉ có người nhận được truyền thừa từng bước tường bước cởi bỏ phong ấn mới có thể tu luyện phần tiếp theo.

Thấy Trần Minh trầm mặt như đang suy nghĩ gì đó, mẹ kiều tiến lên giải thích.

- Con không cần ép hỏi nó, mọi người ai cũng đều gặp cảnh tượng như thế, không ai giải thích được điều gì đang xảy ra cả.

Nghe mẹ mình nói, Trần Minh mỉm cười đáp.



- Dạ con biết rồi ạ.

- Con coi nghỉ ngơi sớm, mai mình còn đi làm nữa. - Mẹ Kiều nói xong liền quay người vào lều nghỉ ngơi

- Dạ. - Trần Minh vội đáp ứng

Sau khi mẹ cùng em trai vào lều, cậu tiếp tục ngồi thử linh lực, sau khi điều khiển phong hệ thành thục cậu liền thử kế hợp băng với phong lại với nhau, hiệu quả vô cùng tốt. Phong trợ băng, tăng sát thương vô cùng lớn, nếu có thể, cậu cũng muốn ra bên ngoài thử uy lực những chiêu thức mình vừa luyện tập xem hiệu quả như thế nào?

Sáng hôm sau, cả gia đình bốn người lại tiếp tục đến chổ làm để tiếp tục công việc. Đến phòng quản lý thấy bác Hùng đang gói gém đồ đạc như chuẩn bị đi đâu mẹ Kiều liền hỏi thăm.

- Anh Hùng chuẩn bị đồ đi đâu vậy ạ, thằng Hoàng về chưa anh?

Bác Hùng buồn bã trả lời câu hỏi của mẹ Kiều.

- Chị Kiều à, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm thằng Hoàng, hôm qua có một thành viên trong tiểu đội nó sống sót trở về báo tinh. Người đó nói thằng Hoàng cùng đồng đội nó bị bao vây ở vùng ngoại ô tỉnh L. Cả nhóm liều mạng phá vòng vây cho người đó về cầu cứu. Hiện giờ quân đội đang thiếu người không thể lập tức cứu viện. Phía quân đội chỉ có thể ra phần thưởng tìm các đoàn đội lính đánh thuê hợp tác cứu viện mà thôi. Tôi lo lắng nên muốn đi theo, dù gì tôi cũng có thổ hệ dị năng, khả năng phòng ngự cũng cao. Mất thằng Hoàng, lão già như tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chị với mấy đứa ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nghe bác Hùng nói mẹ Kiều liền vội khuyên ngăn bác.

- Anh Hùng, giờ anh ra ngoài rất nguy hiểm, nếu thằng Hoàng về không thấy anh nó sẽ tự trách mình lắm.

Bác Hùng lắc đầu rồi nói với mẹ Kiều.

- Chị Kiều à, thời đại này thay đổi rồi, thực nhân tộc bắt đầu xuất hiện biến dị, súng đạn đối chúng đã dần mất tác dụng. Căn cứ này vẫn tồn tại chủ yếu do chúng nó sợ vũ khí hạng nặng của quân đội mà thôi. Nếu một ngày nào đó, các vũ khí nơi này vô dụng thứ chúng ta đối mặt chỉ là diệt vong mà thôi. Nhân loại muốn sống chỉ có thể cố gắng lăng lộn phát triển qua chiến đấu. Gϊếŧ thực nhân tộc sẽ xuất hiện năng lượng thạch, nếu cùng thuộc tính, nhân loại có thể hấp thu năng lượng trong viên đá đó mà phát triển linh căn. Đó là con đường của lứa trẻ bây giờ, cũng vì vậy mà tôi không ngăn thằng Hoàng ra ngoài.

Thấy bác Hùng quyết tâm như thế, mẹ Kiều chỉ có thể âm thầm lắc đầu, cầu nguyện cho hai cha con bình an trở về. Nhưng từ sâu trong nội tâm bà lại biết những gì bác Hùng nói là vô cùng chính xác. Một ngày nào đó, nếu nhân loại không đủ mạnh, tuyệt vọng là điều hiển nhiên.