Chương 4: Biến Cố Đến

Đang trong lúc tu luyện, bỗng có tiếng xe chạy đến đánh thức quá trình tu luyện của cậu. Xuống xe là một thanh niên trên người mặt bộ đồng phục chuyên dụng của các binh sĩ. Thấy có người đến cô Nguyệt liền đi ra hỏi thăm.

- Cậu đến vận chuyển rau và lương thực đúng vậy không?

Nghe câu hỏi của cô nguyệt, binh sĩ gật đầu đáp.

- Đúng vậy, cháu nhận lệnh cấp trên tới vận chuyển đồ về quân trại.

Nghe vậy cô nói với cậu binh sĩ.

- À được rồi để chúng tôi mang lên xe cho cậu. - Nói xong cô quay vào kêu gọi mọi người ra giúp đỡ đem hàng lên xe.

- Vâng, để cháu tiếp các cô. - Nói rồi binh sĩ xắng tay áo cùng vận chuyển tiếp mọi người.

Nhìn thấy các khối băng trong túi, thiếu niên không khỏi tò mò hỏi thăm.

- Các khối băng này cô lấy đâu ra vậy ạ, khoảng thời gian này hệ thống điện vẫn tê liệt, để tiết kiệm, điện chỉ sử dụng cho mục đích quân sự thôi mà.

- Hôm nay có một người mới đến, cậu ấy có băng linh căn, mấy khối băng này cậu ấy tạo ra để bảo quản rau đó mà. - Cô Nguyệt nghe vậy liền trả lời câu hỏi của binh sĩ.

- Biến dị băng linh căn, trong quân đội cũng có, người đó ở tổ đội chiến đấu, cường đại lắm đó. Không ngờ ở đây cũng có một người có được băng linh căn nữa. - Binh sĩ sửng sốt nói với cô Nguyệt.

- Người đó mạnh lắm à? -Cô Nguyệt tò mò hỏi binh sĩ.

- Đúng vậy rất mạnh nữa đằng khác, ai cũng ngưỡn mộ anh ta hết. - Binh sĩ vừa trả lời câu hỏi của cô Nguyệt, ánh mắt không khỏi toát ra vẻ kính trọng.

Nghe thấy người thanh niên nói vậy cô Nguyệt quay qua dò hỏi Trần Minh.

- Con thế nào Trần Minh, có thử chiến đấu bao giờ chưa?

- Con vừa mới tỉnh lại, hôm nay là lần đầu tiên con dùng dị năng ạ, con cũng không biết nữa. - Trần Minh lắc đầu trả lời câu hỏi của cô Nguyệt.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sau khi nói xong cậu lâm vào trầm tư, nếu có thể cậu cũng muốn thử dùng dị năng để chiến đấu, muốn rèn luyện, muốn biết thực lực của mình ở mức độ nào?

Nhưng mẹ cậu chắc chắn không cho phép ra khỏi căn cứ nói chi là chiến đấu.

Sau khi chuyển đủ số lượng rau lên xe chở hàng, Trần Minh lại tiếp tục công việc của mình tạo băng để giữ rau tươi. Hết dị năng và tinh thần thì lại tu luyện, khôi phục. Tam linh căn ưu điểm hơn đơn linh căn ở chổ linh lực nhiều hơn bình thường ba lần nhưng bù lại, cậu không được người thần bí đó cho công pháp tu luyện linh lực mà chỉ có công pháp tu luyện tinh thần lực. Nên tốc độ khôi phục linh lực của cậu vô cùng chậm chạp, thậm chí người đơn linh căn khôi phục toàn bộ linh lực rồi mà cậu vẫn chưa thể khôi phục một phần ba. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu có lẽ phải tham khảo công pháp của mẹ và hai em của mình để tìm cách khắc phục tình trạng này.

Sau một ngày liên tục sử dụng linh lực và tinh thần lực khiến cậu vô cùng mệt mỏi. Đến giờ ra về cậu cũng chỉ có thể cố gắng nhờ em mình đỡ về, tay chân cậu không còn tí sức lực nào.

Đến phòng quản lý chấm công, chổ trang trại này tuy nhỏ như số lượng người khá đông. Thấy vậy, cậu cùng gia đình mình ngồi ở ghế đá bên ngoài để đợi. Nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy cả hai đứa em không khỏi trêu đùa một hồi. Thấy vậy mẹ Kiều liền đến giải vây giúp cậu.

- Hai đứa bây bữa đầu đi làm cũng có tốt hơn anh bây là bao đâu, mới vô dùng linh lực cho cố xác rồi ngồi một đống thở phì phò.

Cả hai đứa nghe vậy thì chỉ biết gải đầu ngượng ngùng. Mẹ Kiều đến ngồi kế cậu, chỉnh lại đầu tóc rối tung của cậu khẽ nói.

- Con thấy đó, dùng linh lực xong sẽ vô cùng mệt mỏi, trong căn cứ thì còn an toàn nếu bước ra ngoài mà như thế này nhất định sẽ không còn mạng trở về. Mẹ không cho con đi, con cũng đừng giận, cứ là một người bình thường mà sống cuộc sống bình an là được, đừng quản quá xa con à.

Cậu né tránh bàn tay đang sờ loạn tóc mình của mẹ, mìm cười nói:

- Dạ vâng con biết rồi mẹ, mẹ đừng vuốt tóc con nữa, dù gì con cũng lớn rồi, cứ như thằng Khải còn con nít vậy.

Nghe cậu nói vậy Trần Khải không khỏi phùng má.

- Ủa em ngồi không cũng trúng đạn, dù gì em cũng mười lăm tuổi rồi còn nhỏ nữa đâu trời.

Nghe Trần Khải nói vậy, Trần Tâm đứng kế bên trêu chọc.

- Ừa mày lớn rồi, nên là đi vận chuyển hàng đừng lén lấy kẹo ăn nữa, kẻo bác Hoàng la đó.

Trần Khải nghe vậy giật mình bịt miệng anh ba mình lại.



- Anh Tâm chuyện này bí mật bảo anh đừng nói rồi mà, mai mốt không thèm chia kẹo anh ăn nữa.

Nghe hai đứa nói xong, mẹ Kiều nghiêm khắc răn dạy.

- Mấy đứa nghe mẹ nói, làm gì làm phải giữ trong sạch, Khải nè, mai mốt không tự ý lấy kẹo nữa, nếu là trước đây, những thứ đó không đáng là bao, còn bây giờ đó là những thứ rất quý, không thể sản xuất được nữa, con lấy nữa sẽ khiến mọi người không tin tưởng con nữa con biết không. Linh căn con khá đặc thù đừng để mọi người mất lòng tin ở con.

- Dạ con biết rồi, mai mốt con không tự ý lấy kẹo nữa. - Trần Khải cuối đầu ủy khuất hứa với mẹ mình.

Nhìn thấy em trai mình thiếu thốn đủ thứ, bữa cơm chỉ toàn là rau, tới cái kẹo còn phải dè dặc không có ăn. Người làm anh như cậu thực sự quá vô dụng. Nghĩ vậy cậu lại càng quyết tâm muốn trở nên mạnh hơn, đem tất cả những thứ tốt đẹp về cho gia đình mình.

Ngồi trò chuyện một lát sau, phòng quản lý cuối cùng cũng hết công nhân. Cả gia đình liền tiến vào chấm công và nhận đồ ăn mang về. Bước vào nhìn thấy bác Hùng vẫn đang cậm cụi viết tên từng người, nhưng đôi mắt bác lại đỏ hoe như vừa mới khóc. Thấy vậy mẹ Kiều liền tiến tới hỏi thăm.

- Anh Hùng, tôi và mấy đứa nhỏ đến chấm công, anh hôm nay có chuyện gì vậy? Có gì cứ nói ra cho nhẹ người nè anh.

- Chị Kiều đó à, không chuyện gì đâu chị, hồi nảy tôi nghe mấy binh sĩ tới nhận đồ bảo thằng Hoàng ra ngoài làm nhiệm vụ, cả đoàn đội nó mất liên lạc, đúng ra hôm nay tụi nó về nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đứa nào nên tôi hơi lo. Chắc là có việc đột xuất khiến tụi nó về trễ thôi, không có gì đâu chị.

Mặc dù bác Hùng tự an ủi mình thế nhưng giọng nói bác rung rung đã bán đứng bác đang vô cùng lo lắng. Nghe vậy mẹ Kiều chỉ có thể an ủi.

- Anh nói đúng chắc do nó có chuyện gì đó không về kịp thôi, giờ cũng muộn ra ngoài nguy hiểm lắm, chắc mai tụi nó sẽ về, anh đừng lo quá.

- Tôi biết rồi, mà thôi mấy mẹ con làm việc cả ngày cũng mệt rồi, vô lãnh đồ ăn rồi về nghỉ ngơi đi, tôi có chừa mấy cái bánh bao chay cho mọi người đó.

Nghe vậy mẹ Kiều gật đầu cảm ơn bác Hùng.

- Cảm ơn anh Hùng nhiều nha, để tôi vào lấy mang về cho mấy đứa nhỏ ăn.

Bác Hùng mỉm cười rồi nói:

- Chị này cứ khách sáo với tôi.

Bốn mẹ con sau khi lãnh thức ăn rồi ra chào hỏi bác Hùng một tiếng liền trở về căn lều của mình.