Chương 1.2: Mời đi du lịch lần cuối

“Vì sao muốn chia tay?” Khϊếp sợ xong, Phó Dụ Phương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, có chút kích động hỏi.

Nhuế Thiến cúi đầu, cố nén nước mắt sắp trào ra: “Là em không tốt, là em không tốt…… Chúng ta nên chia tay đi.”

“Vì cái gì?” Phó Dụ Phương gắt gao ôm nàng, trong khẩu khí (1) có lo âu hiếm thấy: “Nhuế Thiến của anh là tốt nhất, nào có cái gì không tốt chứ, nhất định là anh không tốt, nếu không thì sao em lại muốn chia tay với anh?”

(1) Khẩu khí: Khí phách toát ra từ lời nói, theo quan niệm cũ.

“Em……” Nhuế Thiến nghẹn nói không nên lời, giãy giụa nếu không muốn nói ra tình hình thực tế, làm cậu hoàn toàn từ bỏ nàng, Phó Dụ Phương tiếp tục hỏi. “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hay là em đã chịu ủy khuất gì? Thiến Thiến, nói cho anh biết vì cái gì đi.”

Hơi thở quen thuộc trên người cậu làm người khác quyến luyến, khẩu khí cậu nghiêm túc làm lòng người phiền muộn, Nhuế Thiến khó nhịn, nức nở nhẹ giọng nói: “Em giống như……Em giống như đã thích người khác…… Là em không tốt, em chỉ gặp qua hắn một lần nhưng vẫn quên hắn không được, em không có liên lạc với hắn, nhưng nhìn anh có khi sẽ nghĩ đến hắn, như thế nào cũng không quên được…… Em nghĩ … Chúng ta nên chia tay thì hơn, là em có lỗi với anh…… Thực xin lỗi.”

“Là ai? Lúc nào thì xảy ra?”

Cậu kinh ngạc hỏi chuyện chỉ là làm nàng khóc ác hơn, nghĩ đến đối tượng kia là bạn tốt của cậu, nàng càng là một câu đều nói không nên lời. Đối mặt với nước mắt rơi như mưa của người yêu, Phó Dụ Phương thật sự cứng không nổi tâm tư muốn tiếp tục ép hỏi. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đau lòng hôn hai mắt đẫm lệ mơ hồ của nàng: “Không sao, thật sự không sao đâu…… Em chỉ là có chút động tâm với người kia, lại không có xảy ra chuyện gì, em không cần tự trách.”

“Nhưng mà……” Nhuế Thiến muốn nói chút cái gì, cậu lại chua xót mở miệng nói: “Người kia có phải hoàn toàn khác với anh?”

Nhuế Thiến sửng sốt, có chút chột dạ mà tránh đi ánh mắt cậu, lại nghe cậu dường như thở dài nói: “Chúng ta yêu nhau cũng đã nhiều năm…… Có phải anh quá không thú vị hay không……”

“Không phải, là em không tốt……” Nhuế Thiến muốn an ủi cậu, cậu lại lấy ngón tay chặn môi nàng, đánh gãy lời nàng nói, thấp giọng nói: “Hai người chúng ta vẫn luôn không có cơ hội đi du lịch, anh không phải lúc trước đã nói kỳ nghỉ đông này muốn mang em đi ra ngoài chơi một thời gian sao? Anh đã sắp xếp tốt chỗ phòng thí nghiệm rồi, còn chỗ làm của em cũng vừa vặn cho nghỉ mấy ngày, chúng ta đi để thả lỏng một chút.”

“Nhưng……”

“Lúc trước anh đã nói rồi, chuyến du lịch lần này là muốn cho em sự bất ngờ, anh đã muốn chỗ ở tốt của bạn rồi, vé máy bay cũng đã đặt luôn.” Cậu nói tới đây thì dừng lại một chút, cười khổ nói: “Hay là em bài xích anh đến nỗi hận không thể muốn ngay lập tức chia tay với anh.”

“Không…… Em không muốn chia tay, chỉ là em……” Nhuế Thiến đem mặt chôn vào trong l*иg ngực cậu nghẹn ngào nói, Phó Dụ Phương nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta thay đổi hoàn cảnh, để bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút. Anh cũng không muốn chia tay, chuyến du lịch lần này, coi như là cho anh một cơ hội đi.”

Nhuế Thiến không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể tràn đầy áy náy ôm cậu nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt tùy ý hoàn toàn ướt nhẹp vạt áo cậu.