Chương 2.3: Cầu cứu

Cũng không biết đi bao lâu, tuy sắc trời vẫn còn là sáng, nhưng sương mù ở nơi rừng núi càng ngày càng dày, Nhuế Thiến trong lòng thấp thỏm, nhưng nàng không muốn quay đầu lại. Lúc này, nàng đang suy ngẫm những lời La Ân nói tối qua, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng tự nhận mình không phải là người con gái cực kỳ quyến rũ, trừ trường hợp La Ân mới gặp nàng mới một lần mà đã rung động. Huống chi nếu hắn thật sự muốn lừa gạt nàng, thì sao không soạn một câu chuyện khác, mà lại cố tình nhấn mạnh hắn và Dụ Phương là cùng một người, tên điên đó có phải muốn thay thế Dụ Phương, cho nên mới xuống tay với Dụ Phương?

Nàng càng nghĩ càng thấy kinh khủng, cảm thấy mình làm thế nào cũng phải nhanh chòng tìm người để cầu cứu. Mà cũng may không bao lâu sau, nàng đã đến chỗ lối rẽ trong ấn tượng, trong đám sương mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy bên đường có căn biệt thự nhỏ tinh xảo, nàng lập tức lên tinh thần đi thẳng về phía trước. May mắn chính là, khi nàng đang nghĩ ngợi không biết trong nhà có người không, thì thấy một thiếu niên đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn nàng.

Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt giống như Dụ Phương vậy, nhưng giây tiếp theo khi nàng thấy rõ đối phương, liền nhịn không được cười nhạo chính mình là quá lo lắng rồi, mới có thể cảm thấy thiếu niên này giống cậu.

Gương mặt thiếu niên tinh xảo tựa như tinh linh, so với mấy người mẫu mà nàng thấy trên tạp chí còn mỹ lệ hơn, chỉ là làn da y tái nhợt không có chút máu, mà cánh môi lại cực kỳ đỏ, thần sắc lãnh đạm, có khí chất làm người khác khó có thể tiếp cận, hoàn toàn khác với Dụ Phương luôn thân thiện với người khác. Thiếu niên nhìn thấy nàng, hầu như cũng không có phản ứng gì, chỉ thẳng tắp đi tới chỗ nàng, dáng vẻ hình như là muốn đi ra ngoài, Nhuế Thiến nhanh chóng tiến lên đón cậu, thật cẩn thận hỏi bằng tiếng Anh: “Ngại quá, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không?”

Thiếu niên dừng bước nhìn về phía nàng, không nói gì, Nhuế Thiến cho rằng đối phương nghe không hiểu lời nàng nói, nên nàng đang do dự không biết có nên nói lại lần nữa không, nào biết sau khi thiếu niên đánh giá trên dưới nàng trong chốc lát, lại dùng ngôn ngữ nàng quen thuộc mà nói: “Chị cứ mặc vậy mà ra ngoài à?”

Nhuế Thiến sửng sốt một chút, lại nghe thiếu niên nói: “Lạc đường?”

“Không…… Tôi không phải lạc đường, mà là tôi và bạn trai đến gần chỗ này chơi, nhưng lại gặp kẻ bắt cóc.” Nhuế Thiến không thể nói thẳng cho thiếu niên biết trên người mình bị cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng mà nói: “Bạn trai tôi hiện tại còn bị người khác giam giữ, không biết cậu có thể giúp tôi báo cảnh sát không?”

Thiếu niên cũng không hỏi nhiều, chỉ là gật đầu nói: “Bên ngoài lạnh, chị vào nhà trước đi.”

Nhuế Thiến hơi yên tâm, đi theo thiếu niên vào trong nhà, căn nhà này được sắp xếp cực kỳ tinh xảo, lấy phong cách Rococo và màu trắng để thiết kế, trong phòng khách trên bàn trà nhỏ còn một ít điểm tâm và nước trà nóng hầm hậm. Đáng tiếc Nhuế Thiến không có tâm trạng ngồi xuống uống trà, nàng nhìn thiếu niên cầm lấy một chiếc điện thoại bàn cổ xinh đẹp đang để trên bàn, rồi hắn chuyển động con số vài vòng, dùng ngôn ngữ xa lạ nói mấy câu xong liền cúp.

Nàng có chút thấp thỏm, nàng nghe không hiểu thiếu niên nói cái gì cả, nhưng nàng nghĩ nếu nàng có tự mình gọi điện thoại đi chăng nữa, thì tại nơi sâu trong núi này, nàng cũng không thể nói với cảnh sát mình đang ở đâu, nên hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào người thiếu niên này thôi.

“Chị có thể gọi tôi là Y Lai.”