Edit: Quả Chanh Nhỏ
Ninh Tiểu Phi đứng trên thảm, trên người chỉ khoắc khăn tắm trắng, mái tóc dài rũ xuống vẫn đang nhỏ nước, xõa qua vai, vài sợi tinh nghịch chui vào cổ áo, nước theo mái tóc chảy xuống đến cổ, theo đỏ chảy xuống, biến mất sau lớp áo tắm.
Dưới ánh đèn, từng giọt nước lấp lánh như trân châu, càng phản chiếu làn da trắn mịn dưới chiếc khăn tắm. . .
Thảm hay trên sô pha?
Mục Thiên Dã nhíu mày.
Nha đầu chết tiệt này, là đang giả ngốc hay là ngốc thật?
Thật sự coi hắn là cầm thú, nghĩ rằng hắn sẽ muốn cô như thế này?
Ánh mắt lướt xuống bắp chân cô, rơi xuống bàn chân giẫm trên thảm đen, không khỏi một trận môi khô lưỡi nóng. . .
Lúc này, cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
"Sô pha!"
Ninh Tiểu Phi há miệng run rẩy đi tới, ngồi xuống ghế sô pha da màu đen, nhìn người đàn ông bước lại gần, trái tin nhỏ lập tức đập thình thịch.
Mặc dù đã chuẩn bị bị hắn chà đạp, thế nhưng khi chuyện xảy ra, vẫn luôn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, tay chân cũng không biết nên làm gì.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự không biết nên nằm xuống hay tiếp tục ngồi, người đàn ông đã cúi xuống, ấn vào vai cô, Ninh Tiểu Phi lập tức mềm nhũn người, người liền ngã ngửa ra ghế sô pha, ngẩng mặt liền đối diện với ánh mắt của hắn, vội vàng cúi đầu, đem mắt nhắm chặt.
"Nhìn tôi!"
Thật sự là có nhiều việc quá, cởϊ áσ làm một phát là xong, để xem còn gì nữa.
Ninh Tiểu Phi tròng lòng rủa thầm, ngoan ngoãn mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc.
Gương mặt này, cô cũng không lạ lẫm gì, vừa rồi trong lúc bối rối, cô cũng không dám nhìn hắn, nhưng mà nhìn hắn gần như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, cô đã hoàn toàn bị sốc bởi gương mặt này.
Trong học viện Phát thanh truyền hình, có khoa diễn xuất, muốn nói nam nhân có dáng dấp đẹp mắt, thật sự là chỗ nào cũng có.
Nhưng mà, trên thế giới này, người hoàn mỹ luôn không nhiều.
Có dáng dấp đẹp mắt, da lại kém chút.
Có làn da tốt, dáng người lại không được.
. . .
Nhưng gương mặt trước mặt cô này, lại hoàn toàn khác.
CHo dù là khoảng cách gần như này, đều không thể tìm ra một điểm chê.
Vô luận là ngũ quan hay là làn da, gương mặt kia đều phảng phất như tác phẩm đắc ý của thượng đế, như được bàn tay của thần thánh điêu tạc cẩn thận, mỗi một chỗ đều lộ ra điểm tinh mỹ.
Giữa lông mày và khóe mắt, nét khí chất độc đoán kia đủ để khiến người ta nhϊếp nhân tâm phách, để người ta nhịn không được mà đối với hắn sinh ra thần phục chi tâm*.
*thần phục chi tâm: trong lòng bội phục
Cô còn đang ngẩn người, bàn tay của hắn đã duỗi ra, dùng lực kéo mạnh, liền đem nút thắt trên người cô kéo xuống.
Áo tắm mất đi sợi dây buộc, lập tức trượt xuống.
Ninh Tiểu Phi lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn đè vạt áo lại, nhưng bị người đàn ông ấn vai đè lại, khiến cô căn bản không thể động đậy nổi.
Cảm giác áo tắm đã trượt xuống sườn, trong lòng biết nửa người trên của mình đã không còn mảnh vải che chắn, Ninh Tiểu Phi thở gấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên một tầng ửng hồng quyến rũ.
Đem sự ngượng ngùng cùng căng thẳng của cô gái nhỏ thu lại trong mắt, Mục Thiên Dã nheo mắt, khóe môi liền hiện lên một ý cười không dễ phát giác.
Khuôn mặt đủ để khiến cho nữ nhân vì nó mà phát cuồng, phảng phất tỏa ra nét yêu mị tà tứ.
"Muốn tôi?"
Rõ ràng là hắn kêu cô xuống lầu, làm sao lại biến thành cô muốn?
Ninh Tiểu Phi trong lòng phản bác, người liền kiên trì, dùng thanh âm không lớn hơn tiếng muỗi kêu bao nhiêu mở miệng.
"Muốn."
Đem hắn dỗ đến vui vẻ, nói không chừng có thể đối với cô nhẹ nhàng một chút, cô cũng có thể vớt đau một chút.