Chương 47: Định Lực Kém Như Vậy

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Nha đầu chết tiệt kia!

Mục Thiên Dã đã sớm nhìn thấu tâm tư Ninh Tiểu Phi, tròng lòng chợt sinh ra vài phần tức giận.

Trên thương trường, nếu người nào dám giở trò với hắn, hắn sẽ khiến người kia chết cũng không biết mình chết thế nào.

Được, hắn có thể chờ xem cô có thể chống lại bao lâu!

Trong giọng nói của người đàn ông có chút xúc động khiến Ninh Tiểu Phi nghe không hiểu, cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị môi của anh bá đạo lấp đầy.

Không còn mùi vị mì ăn liền chết tiệt kia, đôi môi vẫn mềm mại như cánh hoa, còn có chút ngọt ngào, hắn hôn hôn, cắn cắn thưởng thức. . .

Cánh tay đỡ ở bả vai cô dời đi, một bàn tay đỡ lấy gáy cô, tay còn lại trượt xuống khỏi vai, đưa áo tắm kongr kẻo tháo ra, không khách khí mà chà đạp, tàn phá.

Ninh Tiểu Phi nhắm mắt lại, nghĩ đến kế hoạch của mình, nghĩ đến Quý Mặc cùng Bùi Nhược Hi đáng ghét, nghĩ đến hộp mì bị đổ trên bàn. . . Có gắng để cho mình phân tâm, cố gắng không để bản than bị luân hãm.

Thế nhưng, đến cùng cô vẫn không làm được.

Người đàn ông ở trước mắt như ác quỷ, môi lưỡi cùng ngón tay đều giống như mang theo ma chú, khiến cô nhịn không được run rẩy, cánh tay mềm nhũn, đôi chân trên thảm cũng cong lên. . .

Nhịp tim dần dần mất đi tiết tấu bình tĩnh, hô hấp dần dần nặng nề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên ửng hồng, thân thể cũng không tự giác nghiêng về phía hắn, bởi vì thiếu dưỡng khí mà cánh tay phải chống đỡ lên ngực hắn không biết từ khi nào mà chuyển thành vịn vào người hắn

Ngẩng đầu lên dời môi cô, người đàn ông chôn mặt xuống cần cổ của mình, hôn từng chút từng chút đi xuống

Cô khống chế không nổi ưm lên một tiengs, thân thể trượt theo sô pha, đỡ lại bả vai hắn, theo bản năng nắm chặt, người đàn ông thuận thế thò tay vào trong vạt áo tắm của cô.

. . .

Ngay khi Ninh Tiểu Phi tưởng rằng hắn liền sẽ chiếm lấy cô, người đàn ông đột nhiên thả cô, đứng dậy.

Hơi thở bên người đột nhiên rời đi, Ninh Tiểu Phi kinh ngạc ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ mịt nhìn Mục Thiên Dã trước mắt, có chút nhơ ngác.

"Sao. . . Có chuyện gì vậy?"

Rõ ràng là là thanh âm phát ra từ miệng cô, lại cảm tháy quái dị như không phải giọng mình.

Sàn sạn, khàn khàn, lại lộ ra một phần lười biếng gợi cảm hiếm có. . .

Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt đỏ bừng của cô, nghe tháy thanh âm mềm mại của cô, bụng dưới Mục Thiên Dã lập tức trướng đến đau đớn.

Chuyện gì vậy?

Mục Thiên Dã chỉ hận không thể một cước đem tên tiểu hỗn đản này đá đến tận cùng thế giới.

Chẳng lẽ cô cho tằng anh sắp "Huyết chiến" với cô?

Đáng chết!

Rõ ràng là muốn trêu đùa cô, cuối cùng lại tự hại chính mình.

Mục Thiên Dã à Mục Thiên Dã, tại sao định lực của mày lại kém tới như vậy?

Tức giận, đột ngột quay người, muốn đi nhưng đầu gối lại cạm vào bàn cà phê bên cạnh.

Lòng đầy tức giận không chỗ bộc phát, Mục Thiên Dã nhấc chân, bàn trà phát ra tiếng vang không nhỏ, đĩa hoa quả trống không trên bàn lập tức bay ra ngoài, xoay trên thảm hai vòng mới dừng lại.

Ninh Tiểu Phi sửng sốt giật mình, lúc này mới khôi phục lại cảm xúc của mình, vội vàng thứt lại áo tắm, từ trên sô pha đứng dậy, trượng nhị hòa thường sờ không tới não ngơ ngác nhìn sắc mặt tái xanh của người đàn ông.

"Có phải là em. . . Em làm không tốt?"

Chuyện đến nửa chừng đột nhiên dừng lại, đại khái chắc là có chỗ nào cô biểu hiện không tốt.

Cái này làm sao có thể trách cô được, hắn vừa muốn xử nữ, lại muốn công phu tốt, làm gì có chuyện vẹn toàn như vậy.

Làm không tốt?

Nha đầu chết tiệt kia có phải cố ý chọc giận hắn? !

Cố nén lại muốn đưa một tay cô đánh bay đi, Mục Thiên Dã quay người, nắm lấy cổ áo cô, kéo đến trước mặt mình.