Chương 2-3. Gặp Lại (3)

Trong lòng Ngô Chính Sinh hụt hẫng, Hoắc Lan Thành là ba ruột, mười năm rồi mới vất vả tìm được con trai của mình, lại không thể kịp thời nhận nhau, thậm chí phải cẩn cẩn thận thận tới gần, sợ sẽ làm tổn thương đến tâm lý của đứa nhỏ. Tấm long ba mẹ thật đáng thương, ngày thường là tổng tài của tập đoàn truyền thông cao cao tại thượng, lại vì con trai mình, hèn mọn đến khó coi.

Ngô Chính Sinh gõ cửa, mở cửa đi vào. Trong phòng Giang Vãn đang dọn dẹp đồ ăn, thấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự hôm qua đã tới, nhìn nhìn mẹ nuôi. Giang Mỹ Liên trong lòng khổ sở, ôn nhu mà nhìn về phía con trai, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói:

“Ngô đội trưởng tìm mẹ có việc, con đi ra ngoài trước đi.”

Giang Vãn nghĩ là việc liên quan đến vụ án của Trịnh Thuyên, nghe lời ra khỏi phòng.

Thiếu niên ra khỏi cửa, Ngô Chính Sinh ngồi trên ghế ở mép giường, hỏi:

“Thân thể tốt hơn chưa?”

Miệng vết thương đâm rất sâu, không tốt cho lắm, liên tục chảy mủ. Miệng vết thương của Giang Mỹ Liên đau, trong ngực càng đau, nhưng vẫn là cười nói:

“Cảm ơn Ngô đội trưởng quan tâm, tốt hơn nhiều rồi.”

Ngô Chính Sinh nhìn dung nhan nữ nhân tiều tụy gầy ốm trên giường bệnh, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói:

“Hôm nay Hoắc tiên sinh tới rồi.”

Sắc mặt Giang Mỹ Liên đột nhiên xám trắng, giống như tờ giấy mỏng manh, bất kỳ lúc nào cũng có thể rách. Tâm tình Ngô Chính Sinh đau đớn, nhưng vẫn nói với cô:

“Anh ta hy vọng có thể mau chóng tiến hành xét nghiệm ADN.”

Gương mặt không có chút máu của Giang Mỹ Liên sửng sốt thật lâu, khuôn mặt gầy đến ảo não, đôi mắt vô hồn mở to, đồng tử tro đen, rất là tang thương. Trong mắt dần trào ra nước mắt ướt nóng, kiềm chế thật lâu, cuối cùng vẫn run rẩy hỏi:

“Anh ta… Sẽ đem Vãn Vãn đi sao?”

Ngô Chính Sinh không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào.

Nếp nhăn nơi khóe mắt bị nước mắt làm ướt, Giang Mỹ Liên cúi đầu, khóc đến thương tâm. Run run tác động đến miệng vết thương, nữ nhân ôm ngực, khó chịu thở dốc. Ngô Chính Sinh đứng dậy đưa khăn giấy, lau nước mắt cho cô.

Nữ nhân khóc đến trầm mặc, nước mắt cứ thế trào ra, dính lên tóc dài rối loạn. Vết sạm trên mặt lấm tấm, lông mày văn quá, làn da không đẹp cho lắm, thoạt nhìn rất đáng thương. Ngô Chính Sinh đã xem ảnh chụp khi cô còn trẻ, nắm tay Giang Vãn, là một nữ nhân xinh đẹp, một người mẹ ôn nhu.

Giang Mỹ Liên khóc một trận, mới nói:

“Vãn Vãn là một đứa trẻ ngoan.”

Ngô Chính Sinh nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Mỹ Liên chua xót, cho dù biết kết quả, vẫn nhịn không được cầu xin:

“Có thể … Có thể không mang nó đi hay không?”

Khuôn mặt xám trắng tràn đầy sự yếu ớt cùng khẩn cầu, thật cẩn thận, hèn mọn, Ngô Chính Sinh không nỡ nhìn thẳng đôi mắt đang cầu xin kia, quay đầu nói:

“Cô có thể nói chuyện với Hoắc tiên sinh thử xem.”

Giang Mỹ Liên bi ai nằm trên giường, cô đã tìm tư liệu về Hoắc Lan Thành ở trên mạng, ông trùm truyền thông trứ danh, cổ đông lớn của tập đoàn truyền thông, chủ tịch, tổng tài hành chính, 20 tuổi tiếp quản sự nghiệp gia tộc, 30 tuổi tạo ra vương quốc truyền thông của mình, sở hữu tài sản lên đến chục tỷ. Một nhân vật sáng chói như vậy, một người cao quý như vậy, sao có thể ba của con trai mình? Trên tư liệu nói Hoắc Lan Thành vẫn chưa kết hôn, cũng không có con, Giang Vãn sao có thể là con trai anh ta, có phải đã hiểu lầm ở đâu rồi?

Ôm hy vọng mỏng manh, Giang Mỹ Liên đồng ý với yêu cầu của Ngô Chính Sinh, sẽ tận lực phối hợp.

Ngoài hành lang phòng bệnh, Hoắc Lan Thành cùng Giang Vãn vô tình chạm mặt.