Chương 2-2. Gặp Lại (2)

Ngô Chính Sinh an tĩnh chờ hắn nhìn một lúc, sau đó cùng hắn đi tới chỗ ngoặt ở hành lang. Hai nam nhân trầm mặc ngồi ở trên ghế, Ngô Chính Sinh hút thuốc, Hoắc Lan Thành trầm mặc.

Ngô Chính Sinh hút xong một điếu thuốc, Hoắc Lan Thành lại lần nữa vùi đầu, khuỷu tay chống vào đầu gối, bàn tay che khuất đôi mắt, nước mắt nhỏ xuống sàn nhà.

Hắn nhớ tới lúc đứa trẻ đi lạc, đứa nhỏ mặc áo hoodie màu vàng, quần yếm vàng nhạt, giày màu đen. Trên ngực áo hoodie in hình chim nhỏ mập mạp, cực kỳ đáng yêu. Đeo một cái túi nhỏ dệt bằng len sợi, dùng để kẹo cùng tiền tiêu vặt. Hôm đó sinh nhật 6 tuổi của đứa nhỏ, một tháng trước Hoắc Diệc Ninh gọi điện thoại cầu xin hắn, muốn ba đưa đi công viên giải trí. Hoắc Lan Thành chán ghét hắn, cảm thấy phiền phức, đêm trước sinh nhật Hoắc Diệc Ninh vào phòng hắn, trốn vào chăn hắn ngủ, Hoắc Lan Thành buồn bực rời giường, bực bội đến công ty, không để ý đến tiểu hài tử ngủ say trên giường. Hoắc Diệc Ninh tỉnh dậy không thấy ba, ở trên giường khóc nháo. Dì Lưu bảo mẫu gọi điện thoại cho Hoắc Lan Thành, mong hắn xem xét hôm nay là sinh nhật đứa nhỏ, dẫn cậu đi công viên giải trí một lần. Dì Lưu là bảo mẫu từ nhỏ của Hoắc Lan Thành, Hoắc Lan Thành tôn trọng bà, về nhà đưa Hoắc Diệc Ninh đi công viên giải trí.

Không ngờ lần đi chơi này là lần cuối.

Sau này Hoắc Lan Thành tự chất vấn vô số lần, vì sao lúc ấy không thể kiên nhẫn hơn một phút, chỉ một phút, con trai hắn sẽ không thất lạc, sẽ không biến mất. Một phút sau hắn quay trở lại chỗ cũ, chỉ nhìn thấy một con gấu bông rơi trên mặt đất, dính đầy bụi.

Tất cả cảnh sát thành phố H được điều động trong ngay hôm đó cũng không tìm được đứa bé kia. Sau khi xem camera của công viên thì thấy cậu bị một nam nhân mặc đồ đen bắt lên xe máy, công viên giải trí xây ở vùng ngoại thành, ngày hôm đó rất đông người, phụ cận quảng trường giao thông đông đúc, nam nhân lái motor rất nhanh đã ra khỏi thành.

Hoắc Lan Thành ba ngày tìm không ngủ không nghỉ, hận không thể bị xe đâm chết.

Hắn đúng là người ba vô trách nhiệm, hắn không xứng đáng làm ba.

Dưới gối hắn vẫn còn cất giấu bức tranh bảo bối vẽ cho hắn, mặt trên có chữ viết non nớt:

“Ba ba, Ninh Ninh yêu người.”

Mở tờ giấy ra, sẽ phát hiện chữ viết che giấu bên trong:

“Hy vọng ba ba cũng yêu Ninh Ninh.”

Hoắc Lan Thành cuối cùng không thể chịu đựng được, quỳ trên mặt đất khóc rống. Hắn nghĩ đến đứa bé kia kéo hắn tay vô số lần, ngẩng đầu đáng thương gọi hắn:

“Ba ba, ba ba…”

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt to to, môi hồng hồng, bất kể ai nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cậu, đều sẽ mềm lòng, đều sẽ thích, cả bảo mẫu cũng rất yêu cậu thương cậu, chỉ có Hoắc Lan Thành là không, bởi vì hắn là tên súc sinh.

Sau này hắn vô số lần khát vọng được ôm bảo bối của hắn, nói cho cậu biết ba yêu con, ba nhớ con, ba hy vọng con có thể trở về.

Hắn muốn nghe cậu gọi mình một tiếng ba.

Bảo bối, trở lại bên cạnh ba, được không?

Trên hành lang có hai nam nhân yên tĩnh đứng thẳng, Ngô Chính Sinh nhìn nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, quay đầu lại nhìn Hoắc Lan Thành nói:

“Tôi vào trước nhé?”

Nam nhân hốc mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, biểu tình cực kỳ tiều tụy, nhẹ nhàng gật đầu.