Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

Y Đằng Văn cười lạnh, một tay khống chế cái cổ mảnh khảnh của vợ, hơi nâng bà lên.

“Cha...... Đừng mà --”

Y Đằng phu nhân kinh hoàng thất sắc, toàn thân run run như lá mùa thu bị cơn gió thổi rụng.

“Sao nào?” Y Đằng Văn lãnh liệt nhìn đứa con gái sắc mặt tái nhợt hỏi, “Lấy hay là không lấy chồng đây?”

“Con......” Y Đằng Ưu Nhi nắm chặt bàn tay, tức giận trừng mắt nhìn người cha lãnh khốc vô tình của mình, hận không thể gϊếŧ chết ông ta, “Lấy, con lấy!”

“Tốt lắm!” Buông lỏng bàn ta Đằng Văn không để ý đến người vợ bị ngã xuống sàn nhà, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Mẹ!” Y Đằng Ưu Nhi sắc mặt đại biến, vội vàng tiến về phía mẹ cô.

“Mẹ xin lỗi, Ưu Nhi, đều là tại mẹ không tốt, mẹ đã hại con.” Y Đằng phu nhân đang nằm trên giường hé mở đôi mắt, thấy con gái đang lo lắng bên giường, nước mắt tựa như vòi nước hỏng van cứ thế mà chảy xuống.

“Mẹ, đừng như vậy!” Y Đằng Ưu Nhi ngồi ở bên giường, nâng lên bàn tay lạnh lẽo của mẹ, áp lên mặt mình vuốt ve, “Dù sao sớm muộn gì con cũng phải lập gia đình, không phải gả cho người này thì là gả cho người khác. Hơn nữa, bây giờ đã có kẻ ngu ngốc không có mắt muốn lấy con rồi, mẹ không cần lo là không gả được con nữa, vậy không phải là tốt sao?”

“Nhưng......” Y Đằng phu nhân biết con gái đang an ủi bà, bởi vì con bé căn bản chưa muốn kết hôn. Đột nhiên, Y Đằng phu nhân mắt sáng lên, hưng phấn mà nói: “Long đâu? Thằng bé thương con nhất, có lẽ......”

“Tin tức đã công bố rồi, cho dù anh ấy ở đây cũng chẳng làm được gì. Huống hồ anh con mấy ngày trước đã đi Đức công tác, một tuần nữa mới về.” Để thuận lợi ép cô kết hôn, cha đã đi trước một bước tách Long khỏi việc này.

“Mẹ.” Cô ra vẻ thoải mái, “Cha con nói cũng đúng, Nhâm Thiếu Hoài kỳ thật điều kiện rất tốt. Con nói cho mẹ nghe, Mĩ Sa Tử và Liên Na bây giờ chắc đang ghen tị đến chết, chỉ hận không thể thay con kết hôn ấy chứ! Cho nên, mẹ phải vui thay cho con mới phải, mẹ mau lau nước mắt đi, đừng buồn nữa.”

“Thật sao?” Y Đằng phu nhân trợn to hai mắt trong suốt đẫm lệ, tuy rằng vẫn có chút hoài nghi, nhưng bà cũng đã an tâm ít nhiều.

“Đương nhiên là thật, sao con dám nói dối mẹ chuyện như thế này chứ?” Lau đi nước mắt trên mặt mẹ, đắp lại chăn cẩn thận, Y Đằng Ưu Nhi ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mẹ phải mau chóng dưỡng bệnh cho tốt. Lúc nào tinh thần mẹ tốt lên một chút, con sẽ dẫn anh ấy tới gặp mẹ, được không?”

“Được được, đương nhiên là được.”

Y Đằng phu nhân tuy rằng đã sắp năm mươi tuổi nhưng con người bà lại rất đơn thuần, Y Đằng Ưu Nhi tùy tiện an ủi vài câu đã có thể làm cho bà tươi cười trở lại.

Sau khi dễ dàng làm cho mẹ vui vẻ yên tâm ngủ say, nụ cười trên mặt Y Đằng Ưu Nhi lập tức biến mất, khóe miệng toát ra một chút chua xót, dặn dò Mai cô chăm sóc cho mẹ cô thật tốt xong liền đứng dậy rời đi.

"Cái lão già lạnh lùng vô tình khốn kiếp kia, muốn tư lợi thì đi mà tự lấy chồng, lại dám uy hϊếp ta!"

Mấy ngày qua, ngoại trừ chăm sóc người mẹ vì sợ quá mà hoá bệnh ra, Y Đằng Ưu Nhi suốt ngày chỉ có uống trà, vẽ tranh, ưu nhàn hết mức. Đối với hôn lễ liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, cô chẳng những không quan tâm mà thậm chí nếu tránh được thì tránh triệt để. Dù sao cuộc hôn nhân này là do cha cô bắt ép, cô chỉ phụ trách xuất hiện ở lễ đường là xong, mấy việc vặt vãnh này tất nhiên ông ta phải đi mà quản.

Nhưng, nghĩ đến việc sẽ mất đi sự nghiệp vừa mới bắt đầu và những ngày tự do tự tại, vô ưu vô lo trong suốt hơn hai mươi năm qua, cô không nhịn được mắng ra tiếng.

"Đồ đại sắc lang không biết xấu hổ, phụ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy, anh lấy ai mà chẳng được, sao lại dính đến tôi cơ chứ?"

Y Đằng Ưu Nhi tức giận mắng, cùng với động tác tay vô ý thức của cô, số lượng cánh hoa dưới chân tích lũy ngày càng nhiều. Bình thường, Y Đằng Ưu Nhi tuyệt đối là một người yêu hoa quý hoa, nhưng lúc tâm tình không tốt, cô liền biến hóa nhanh chóng thành kẻ có bàn tay bứt hoa không thương tiếc, bàn tay bé nhỏ có thể so sánh được với kéo cắt giấy, dù có là bông hoa đẹp nổi tiếng đến thế nào đi chăng nữa chỉ cần qua “tay kéo” của cô cũng sẽ hoá thành từng mảnh nhỏ. Nhìn cánh hoa rơi đầy dưới đất cũng biết lúc này tâm tình cô hiển nhiên không tốt đến cực độ.

"Là ai mượn gan trời, dám chọc Ưu Nhi của anh tức giận thế?"

Tiếng nói trêu tức mang theo ý cười vang lên, Y Đằng Ưu Nhi đột nhiên quay đầu, nhất thời thu vào tầm mắt thân ảnh quen thuộc.

Là Y Đằng Long vừa từ Đức trở về.

"Long."

Tiếng gọi mềm mại thanh thúy tràn ngập niềm vui cất lên, Y Đằng Long vội vàng bỏ hết đống quà trên tay xuống, giang cánh tay ôm lấy thân mình cô đang chạy vội đến.

"Anh cuối cùng cũng đã về, người ta nhớ anh chết đi được á!"

"Thật sao? Đây có phải là lần đầu tiên anh đi công tác đâu, trước kia em cũng chưa từng nhớ anh đến thế, sao lần này lại đặc biệt vậy?"

Y Đằng Long thoải mái mà ôm thân mình nhẹ tênh của cô ngồi lên chiếc ghế mây màu trắng."Không phải là em lại gây ra phiền toái gì nên muốn kẻ chết thay anh đây đến thu dọn chiến trường cho em đấy chứ?"

"Em đâu có......" Cô trực giác muốn phản bác, nhưng trong đầu lại hiện lên suy nghĩ, nghĩ rằng lần này quả thật phải đi cầu viện anh trai, đành phải sửa lời nói:"Anh là anh trai em nha, em gái có việc, anh trai tự nhiên phải giúp đỡ. Anh lại thương yêu em như vậy, là núi cao cho em dựa vào nha, em gặp phiền toái không tìm anh thì tìm ai?"

"Biết ngay mà." Anh nghe vậy nhíu mày, điểm vào chóp mũi cô, đành vô phương đầu hàng."Nói đi, Y Đằng tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện lớn gì cần anh trai em vượt lửa băng sông đây."

"Oa, Long tốt nhất." Cánh tay nõn nà của cô ôm lấy anh trai, vui vẻ nịnh nọt.

Gieo gió gặt bão, không sai đi đâu được! Aizzz, ai bảo mình sủng con bé lên tận trời, bây giờ đành phải tự làm tự chịu. Y Đằng Long nói thầm trong lòng, nhưng thấy cô mây đen bay hết toàn bộ, khắp nơi đều là bộ dáng vui mừng, lại không nhịn được mà cũng vui vẻ theo.

"Long, anh nói với cha giúp em, người ta không muốn gả cho cái tên Nhâm Thiếu Hoài siêu cấp đại sắc lang kiêm dã man vô địch vũ trụ kia đâu."

Y Đằng Long nghe vậy sửng sốt,"Nhâm Thiếu Hoài là tên siêu cấp đại sắc lang kiêm dã man vô địch vũ trụ? Lời đồn vớ vẩn như vậy là ai nói với em?" Trên cơ bản, Ưu Nhi không có thiên phú là mấy bà cô ngồi lê đôi mách, cho nên nói vậy thì tám phần là có người âm mưu chạy tới bịa đặt sinh sự rồi.

"Đây là tự em trực tiếp trải qua cần gì phải nghe......" Y Đằng Ưu Nhi phút chốc che lại cái miệng nhỏ nhắn. Tuy rằng đúng lúc phát hiện mình lỡ lời nhưng cũng không còn kịp nữa.

"Tự mình trải nghiệm?" Y Đằng Long cả người cứng đờ, chậm rãi ngồi thẳng lưng, đôi mắt chim ưng lợi hại nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não của cô,"Anh bảo Ưu Nhi à, có phải là em có chuyện gì đó đã quên chưa nói với anh không thế?"

"Em......" Mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau trộm nhìn mặt đen như Bao Công của anh trai, ngoài việc chỉ biết tức chính mình lắm mồm ra, cô làm sao còn dám do dự? "Cái này...... thật ra, trước bữa tiệc ở vườn hoa hồng, em đã từng gặp qua anh ta ở nhà kính. Lúc đó chưa quen biết nhưng anh ta vừa thấy mặt đã liền...... sàm sỡ người ta, sau đó ở trong vườn hoa hồng, anh ta lại nổi lên sắc tính...... sờ soạng lung tung, còn hung dữ bá đạo cảnh cáo em...... Không cho em khiêu vũ với bất cứ người đàn ông nào khác."

Y Đằng Ưu Nhi ấp a ấp úng mơ mơ hồ hồ kể lại hai lần gặp gỡ với Nhâm Thiếu Hoài. Có điều, từ ánh mắt không dám nhìn thẳng và hai má đỏ bừng của cô, Y Đằng Long cũng có thể đoán được đại khái. Anh hổn hển muốn tìm Nhâm Thiếu Hoài tính sổ, nhưng anh cũng hiểu Thiếu Hoài mà anh biết có lẽ còn chưa kịp ăn gọn Y Đằng Ưu Nhi, nhưng đại khái cùng lắm cũng chỉ còn một ngụm cuối cùng. Mà cái làm người ta dễ nổi cơn tức giận nhất chính là vẻ mặt vô tội của đứa em gái ngốc nghếch suýt nữa khiến anh"Thi cốt vô tồn". (Vi: thi: xác, cốt: xương, tồn: còn)

Thêm Bình Luận