Chương 43

Hạ Vãn Vãn, người vừa im lặng ăn, cũng nói: " Ca ca, huynh nghĩ như thế nào về Mục Nhu tỷ? Nếu huynh muốn huynh có thể đề nghị thành thân với tỷ ấy, nếu huynh không muốn thì cũng không cần phải trốn tránh mười ngày không gặp tỷ ấy"

"Được! Được! Các ngươi cãi nhau cái gì? Trước hết nghe Mục Nhu cô nương nói, nếu nàng nguyện ý gả cho Tĩnh Nhi, vậy coi như trước kia không có chuyện hủy hôn, nếu nàng không nguyện ý, chuyện hôm nay là coi như có chuyện gì xảy ra." Hạ phu nhân bình tĩnh nói.

Mục Nhu không chút do dự nói: “Mục Nhu không muốn, Mục Nhu không muốn gả, bất luận là Hạ thiếu gia hay là Lưu gia nhi tử, Mục Nhu không muốn gả, Mục Nhu chỉ muốn hầu hạ lão gia phu nhân, sống cuộc sống an ổn."

Hạ Văn Tĩnh ngây người nhìn Mục Nhu, hắn không thể tin cô kiên quyết như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Mục Nhu trước đây cũng quan tâm đến hắn, nhưng tại sao cô đột nhiên trở nên thờ ơ như thế, đã có chuyện gì xảy ra sao?

"Mục Nhu đã nói xong những gì muốn nói. Mục Nhu biết như vậy là không đúng, nhưng con thật sự không khỏe, cho nên muốn trở về phòng trước đi, hi vọng lão gia, phu nhân tha thứ." Mục Nhu đứng dậy, tạm biệt hai người rồi quay người rời đi.

Vào ban đêm, Hạ Văn Tĩnh tìm đến Mục Nhu bày tỏ thành ý của mình ở ngoài cửa, nói hắn sẽ đợi cô cho đến khi cô đổi ý.

Mục Nhu không có trả lời, nàng chỉ là tắt đèn, trở lại trên giường nghỉ ngơi.

Cô biết giữa họ sẽ không có tương lai, thà đau dài hơn đau ngắn, sự vương vấn này chỉ làm thêm thương tổn cho hai bên.

Nhưng lần này Hạ Văn Tĩnh rất cố chấp, hắn không biết phải làm gì, để từ bỏ cuộc hôn nhân của mình với con gái Bộ thượng thư

Trong nháy mắt, Tết Trung thu đã đến, tiệc sinh nhật tuy diễn ra buổi tối nhưng từ chiều đã có khách khứa đến chúc mừng, đại sảnh của Hạ phủ náo nhiệt tưng bừng, nó còn nhộn nhịp hơn đêm giao thừa.

Hôm nay, không biết tại sao Vãn Vãn chỉnh trang lại y phục cho cô, còn nàng thì ăn mặc tùy ý, sau đó kéo cô ngồi vào ghế cho khách ở đại sảnh, còn bản thân nàng lại đi theo Hạ lão gia và Hạ phu nhân tiếp đón khách mời

Trước mặt phụ mẫu, mặc dù Hạ Văn Tĩnh sẽ không trắng trợn nói ra lòng mình, nhưng ánh mắt hắn vô tình hay cố ý rơi vào trên người cô, nếu có vị khách nào chú ý đến cô, vừa nói chuyện vừa cười hỏi cô về chuyện hôn nhân, hắn sẽ đến trả lời cô ấy đã có hôn ước, khiến Hạ lão gia không vui.

Vừa rảnh, Hạ Văn Tĩnh quay ra khiển trách Hạ Vãn Vãn thay lại y phục, sau đó khéo léo nói với cô nếu mệt mỏi, cô có thể trở về phòng nghỉ ngơi, bữa tiệc buổi tối mới bắt đầu, hắn sợ cô quá mệt mỏi khi ở bên Vãn Vãn quá lâu

Mục Nhu hoàn toàn không muốn ở lại đại sảnh, nếu Hạ Văn Tĩnh không kéo cô, cô đã về từ lâu rồi, Vãn Vãn bị người hầu kéo trở lại viên thay y phục từ lâu, cô buồn chán nên đã lang thang ngoài vườn.