Chương 3: Tôi không cần sự thương hại
20p trôi qua... "Sao nhóc tắm lâu quá nhỉ? Hay có chuyện gì rồi? Chắc không đâu! Nhưng lỡ có gì thì sao? Mình có nên đi hỏi không ta???.... Như vậy hoài không ổn, phải đi thôi."_ cô gái sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng thì quyết định nhấc chân lên và đi đến bên cửa phòng tắm.
*Cốc cốc cốc*_ cô gái gõ cửa và ôn nhu hỏi:
- Em có sao không? Có cần chị giúp gì không?
Đáp trả lại là một sự yên lặng, sự yên lặng này khiến cô gái càng lo lắng hơn. Không nghĩ nhiều, cô vội mở cửa vào. Nhưng khi cô đang đưa tay lên thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Chị hơi ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn mặt trên mình bộ đồ lúc nãy rồi vẫn với sự dịu dàng chết người đó, chị hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao em chưa tắm?
Tôi đưa mắt nhìn mấy cái thiết bị hiện đại có chút bối rối, nói:
- Cái đó... "em không biết dùng!". Câu sau tôi không dám nói. (Ở nhà quê mới lơng=))
"Ước gì bây giờ có cái lỗ" (để nhỏ chui vào ấy mà=))) Tôi khóc ròng!!!
Nhìn theo tằm mắt của tôi, hiểu được vấn đề. Chị tiến đến gần cái thiết bị, nhấn nhấn vài cái, chốc lát nước đã đầy bồn có cả xà phòng nữa. Rồi quay sang nói với tôi:
- Khi nào xong, em chỉ cần nhấn nút này là được! _ ngón tay chị chỉ vào nút đó rồi có 1 đường cong trên đôi môi ấy.
- Ờ...dạ!_ tôi hơi đơ ra vì nụ cười đó và trả lời nhẹ. (Đúng là không có tiền đồ!)
- Vậy nha, chị ra đây! _ nói xong chị nâng gót chân đi ra ngoài.
Tôi quay lại, nhìn nhìn bồn tắm... mát thật. Tôi đã an vị trong đó và bắt đầu cuộc tắm rửa. ^_^|||
15p
sau...Tôi bước ra với chiếc áo thun rộng đóm trắng đen tô điểm thêm cho thân hình nhỏ nhắn và chiếc quần đen dài bó sát làm tôn lên nét quyến rũ hiếm thấy. Tóc ước được thả tự nhiên, có vài giọt nước còn đọng trên mặt thêm phần khả ái.
Tôi đưa mắt nhìn chị, chị quay sang nhìn tôi.................
"Em biết em đẹp rồi, không cần phải nhìn lâu dữ vậy đâu" (tác giả: hắc tuyến -_-||| )
Rồi chị nhấc chân đi đến chỗ tôi và không quên trao cho nụ cười thân thiện. Chị nói:
- Bộ đồ rất hợp với em, rất dễ thương nha!_ nói xong chị đưa tay xoa má tôi.
Khỏi phải nói cũng biết, mặt tôi bây giờ đỏ bừng như thế nào. Để giấu biểu hiện đó, tôi cuối mặt và thoát khỏi bàn tay chị.
Sau 1 vài giây im lặng, cảm thấy kỳ lạ tôi quay qua định hỏi thì có bàn tay ai đó chạm vào đầu tôi và những làn gió thổi qua tóc 1 cách nhẹ nhàng. Hơi bất ngờ vì chị đang sấy khô tóc cho tôi. Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, thật thoải mái, thoải mái nha~~ >_<
(Không tiền đồ)
Đang hưởng thụ cảm giác thoải mái đến tận mây xanh, đột nhiên chị dừng lại. Tôi hơi nhăn nhó lén nhìn qua thì mới biết sự thật phũ phàng......... tóc khô rồi, cũng đã được buộc gọn gàng rồi thì người ta phải dừng lại thôi.
Và tất nhiên, những diễn biến từ nãy đến giờ trên mặt của đứa nhỏ đều không qua khỏi tầm mắt của chị, ngay cả cái nhăn nhó vừa rồi.
"Luyến tiếc? Tôi sẽ cho em luyến tiếc nhiều hơn nữa! Chờ đó, nhóc!" *cười ẩn ý* (ácccccccc)
Chị bước tới đứng trước mặt , chỉnh sửa tôi lại 1 chút rồi giương lên nụ cười tươi rói, nói :
- Rồi, hoàn hảo rồi. Sạch sẽ! Chịu! ^^
Tôi hiện 3 đường hắc tuyến |||
"Chị mà cũng biết câu này nữa sao??? Úi giời...!"
Đơ vài giây xong thì mặt không cảm xúc, tôi mở miệng hỏi:
- Chị kêu em tới đây, không phải chỉ làm những chuyện như như vậy thôi chứ?
- À, chị sẽ vào thẳng vấn đề nhé. Em ngồi đi!_ trở lại với phong thái của 1 TGĐ nhưng vẫn rất thân thiện. (Chỉ với đứa nhỏ này thôi, người khác thì....=))))
Tôi ngồi vào ghế, chị rót cho tôi 1 tách trà, tôi tiếp nhận uống 1 ngụm rồi chị nói :
- Chị muốn em nghỉ làm công việc hiện tại.
- Hả! Tại sao?(giả nai) _ mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn hơi ngạc nhiên và lo sợ.
- Tại sao thì... em biết mà!_ giương lên nụ cười mê hoặc lòng người.
Nụ cười đó làm tim tôi rộn ràng, rộn ràng, rộn ràng. Aaaa!!! Tôi không muốn vào bệnh viện. Trái tim bé bỏng của tôi! Tôi lệ tràn ở trong lòng nhưng 1 chút cũng không có biểu hiện ra bên ngoài. Đáp lại :
- Biết gì chứ? (Tiếp tục giả nai)
"Được lắm nhóc, nhưng chị không tầm thường như vậy đâu!!! " *nụ cười ẩn ý càng đậm*
- Em không biết? Vậy... chị sẽ đuổi việc người này, được chứ!? _ vừa nói chị vừa đưa tôi tấm hình của 1 người nào đó.
Tôi hơi hít 1 ngụm khí lạnh khi biết người đó là cậu mình, người đã cho mình vào làm việc chung với ba mẹ khi mình không biết nên làm việc gì và ở đâu.
- Không được!!!_ làm sao được khi cậu còn vợ, còn con cái. Gia đình cậu sẽ khó sống khi mất công việc này. Không thể vì mình mà liên lụy tới cậu được.
- Tại sao không? Em biết người này à? (Giả nai giỏi hơn đứa nhỏ)
- Đủ rồi, tôi sẽ nghỉ việc. Không còn gì nữa, tôi đi đây _ mặt lạnh như băng, giọng không chút cảm xúc, định cất bước đi.
- Vậy từ ngày mai em có thể vào công ty làm việc!_ không nhanh không chậm cất tiếng nói làm tôi khựng lại, quay lại hỏi :
- Gì chứ? _ giọng vẫn lạnh nhạt.
- Chị không phải là người nhẫn tâm nên chị muốn em làm trợ lý riêng của chị! Yên tâm , việc không khó, lương lại cao._ ánh mắt ôn nhu, nụ cười thân thiện, cử chỉ nhẹ nhàng nói với tôi.
Mặc dù vẫn hơi ngây người với biểu hiện đó nhưng chỉ vài giây tôi đã lấy lại tinh thần rồi cười nhếch mép, buông ra câu lạnh lùng :
- Tôi không cần sự thương hại nên việc đó.. không cần.
Nhấc chân đi được vài bước, 1 giọng nói dịu dàng có phần khẩn trương vang lên.
- Cho dù không nghĩ cho bản thân em, em cũng phải nghĩ cho ba mẹ em chứ!
Lời tác giả : ta thật sự thống khổ dữ lắm mới vắt được nhiu đó chữ😭 Ta xin lỗi, thật sự xin lỗi đã để mọi người đợi lâu! 🙏
Lời cuối ta muốn nói : Hãy vote và bình luận để xom tụ nhà cửa nhé các bạn thân mến!!! 😘