Chương 11: Chị yêu em!
Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi ~~~ (để cho vui thôi, hí hí:))
Mấy ngày nay, nhờ chị sắp xếp tôi đã được một khóa học 2 năm để có thể làm việc thật sự. Đối mặt với những thứ mới tuy hơi lo ngại nhưng nghỉ đến bản thân, gia đình và cả sự kỳ vọng của chị ấy, tôi lại phải tự nhủ rằng mình sẽ làm được thôi! Thế là tôi lao đầu vào học, học không biết ông trời ở trên hay dưới nữa.
Như mọi ngày chỉ có điều hơi sớm, hôm nay Kim Linh vẫn đi làm , đoạn đường gần tới công ty, thấy cô gái nóng bỏng hôm đó đang đi cùng với Thiên Tuấn-bạn thân cô. Nhắc đến hôm đó mới nhớ, lúc đó cô tính đi lấy tập hồ sơ trên kệ ở gần sofa, vừa bước vài bước thì từ phía sau nghe một cái ình, cảm giác đau đớn thâm nhập vào thân thể, bất-tỉnh-nhân-sự. Rồi khi tỉnh lại thấy quần áo cô không ngay ngắn, bên cạnh có cô gái xa lạ đang vội chỉnh lại chiếc áo trên người. Đưa tay xoa xoa sau gáy, chợt thấy những mảnh vỡ trên nền nhà và... em đứng đó nhìn cô, trong mắt em, cô thấy được sự bất ngờ, hụt hẫng và hình như có cả...đau thương. Hiểu được mọi chuyện, muốn phân tỏ đôi điều nhưng em lại cất tiếng xin lỗi rồi chạy đi để lại cô với tâm tư rối như tơ vò.
Nghĩ lại mới thấy lạ, không biết cô gái đó là ai mà lại ở trong phòng làm việc, còn nữa tại sao cô ta lại làm vậy, làm vậy có lợi ích gì trong khi mình không hề quen biết cô ta và tại sao hôm nay, hai người họ lại đi chung với nhau? Rất nhiều câu hỏi khiến cô tò mò, theo dõi là cách để giải quyết sự tò mò ấy.
Chạy theo tới một nhà hàng gần đó, vì là buổi sáng nên khá đông khách, vào trong cô chọn nơi gần họ để nghe được cuộc nói chuyện. Chọn món xong họ lấy laptop để gọi cho ai đó, vài giây được kết nối, người hiện trên màn hình lại là Hoàng Sang-anh hai cô. Cô thật bất ngờ và lại có thêm sự tò mò.
Họ bắt đầu nói kìa!!!
- Chuyện hai đứa nhỏ sao rồi? _ Hoàng Sang đang ăn trái cây do vợ đút.
- ...
- Sao không nói?_ vẫn đang ăn.
- Ông anh à, hai người có nhất thiết phải mùi mẫn như vậy trước mặt chúng tôi hay không?!_ Thiên Tuấn nổi da gà.
- Ừ, xin lỗi ha!_ ngồi thẳng dậy uống ngụm nước - Thôi, vào vấn đề chính đi.
- Bây giờ thì tình trạng hơi căng, hai người đó vẫn không ai nói chuyện với ai cả, bọn em đã thử những cách anh nói, từ cách lấy người yêu của em để diễn cho đứa nhỏ hiểu lầm hôm đó đến nhờ cô bạn Trang Yến đi theo và giúp đỡ em Hân rồi giả làm người yêu để đả kích Kim Linh, thậm chí có lần bạn của em cố tình hôn giả đứa nhỏ trước mặt Kim Linh nhưng cổ vẫn không phản ứng , đã vậy còn đi một nước không ngó ngàng gì tới đứa nhỏ._ Thiên Tuấn lo lắng đến tức giận.
- Tụi em thấy chắc chắn họ yêu nhau nhưng hình như có gì đó nên không ai chịu nói ra._ cô gái nóng bỏng cũng là người yêu của Thiên Tuấn thắc mắc.
- Hôm em gọi anh, lúc đó Kim Linh buồn lắm. Từ trước đến giờ thì đó là lần đầu tiên em thấy Linh buồn đến vậy._ Thiên Tuấn nói tiếp.
- Ừm, chút thử thách này mà không vượt qua được thì làm sao biết trân trọng nhau. Thôi thì các em cứ để một thời gian nữa, nếu hai đứa vẫn vậy thì mình dừng lại._ Hoàng Sang bình đạm.
- Hay, hay lắm!!!_ từ khi nào Kim Linh đã đứng kế họ.
- Trời đất, ở đâu hiện ra vậy?_ Thiên Tuấn giật mình.
- Kế hoạch hay lắm anh hai!_ nhìn vào màn hình, Kim Linh gật đầu cười nhẹ khiến "mây đen giăng đầy đầu".
- Ơ ơ, đột nhiên anh nhớ ra có chuyện cần làm, thôi anh đi đây._ Hoàng Sang đứng dậy tắt kết nối.
- Ê, ông anh!!! Rồi xong._ liếc nhìn Kim Linh kế bên, nắm tay bạn gái _ À, cũng sắp tới giờ làm rồi, tôi đi trước đây.
Giữa nhà hàng sang trọng, có cặp tình nhân tay trong tay chạy "tung tăng" ra ngoài. Và cô gái khác đang nở nụ cười "nghiêng nước nghiêng thành".
Ngày lại qua ngày, sáng sớm mặt trời vẫn mọc, chiều xuống mặt trời lặn dần rồi đến tối mặt trăng lại lên. Tối nay 20h, tôi vẫn lê tấm thân mệt nhừ sau những buổi học như điên ra về. Mặc dù là buổi tối nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại nóng đến nổi khiến tôi muốn phát bực như vậy. Đã mệt muốn xỉu rồi còn gặp thời tiết này thật sự muốn chửi thề mà!!! Bản mặt đơ ra, trong lòng hậm hực. Về đến nơi đã là 20h15 rồi, nhấc từng bước chân nặng nề đến trước cổng, đưa tay mở thì thấy cổng bị khóa trong, cảm thấy lạ, thường ngày đâu có khóa sao nay lại khóa? Đứng nghĩ mãi không ra cộng thêm tâm trạng không hề thoải mái nên chẳng thèm nghĩ nữa. Trực tiếp nhấn chuông, lúc sau chị giúp việc ra mở cổng, bước vào hỏi thì chỉ nhận được nụ cười bí hiểm rồi bảo tôi tự mở cửa nhà, còn chị thì đứng nép sang một bên. Tôi cảm thấy cái nhà này hôm nay rất lạ, cứ như có điều rất bất ngờ sau cánh cửa này vậy.
Cánh cửa được mở ra, bên trong là một màu đen như black, tôi cất tiếng hỏi :
- Cái gì mà tối thui vậy?
1 2 3 4 giây không ai trả lời, tôi tính đi bật công tắc thì một ánh sang le lói từ phía trên chiếu thẳng lên phía trước. Nhìn qua thì mới biết đó là màn hình LED to bự đang chiếu trước mặt tôi. Tiếng đàn tranh nhẹ nhàng cất lên rồi hình dòng chữ được viết bằng tay trên giấy trắng hiện lên
"Chào em, cô bé của chị!".
Vài giây sau, dòng chữ trôi đi được tiếp nối là bức ảnh chụp lén tôi khi ngày đầu đứng trước nhà chị. Sau đó là vài tấm ảnh khi tôi ngồi đọc sách, khi tôi đi từ cầu thang xuống, khi tôi cười đùa với chú mèo hàng xóm và cả khi tôi ngủ quên trong vườn nhà được phát lên từng tấm theo chiều xoay vòng. Một dòng chữ khác xuất hiện vẫn được viết bằng tay trên tờ giấy trắng nhưng số chữ nhiều hơn lần trước
"Em thấy không, những tấm ảnh này là em đó! Nếu để ý thì nó được phát theo chiều xoay vòng, cũng giống như những hình ảnh của em luôn quẩn quanh, luôn xuất hiện trong đầu chị. Chị..luôn nghĩ đến em...!"
Tiếp theo đó là những tấm ảnh của một bàn tay trên kệ sách, trên sofa, trên cánh cửa phòng tôi, rồi ra ngoài đường, vào công viên, quán thức ăn, tiệm tạp hóa,... và nhiều nơi khác nữa. Bàn tay ấy khi thì với lấy khoảng không phía trước, khi lại chạm vào đồ vật kế bên. Góc phải những bức ảnh đều có ngày tháng năm mà tôi không thể nào quên. Từng tấm ảnh đó nổi lên được vài giây, rồi mờ dần để thay thế cho một tấm ảnh khác. Cứ thế, cứ thế nối tiếp nhau và rồi đôi dòng chữ có hình thức như trên được hiện ra
"Khi em mất tích chị càng nghĩ về em hơn. Những nơi em từng qua chị đã đến với mong muốn được thấy em, dù đó..chỉ là trong tưởng tượng.
Chị...rất nhớ em!"
Mỗi đoạn hình ảnh đều cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau. Ban đầu là bất ngờ xen lẫn sự vui vẻ và hạnh phúc, hình như tôi đã bất giác mỉm cười. Đến lúc sau, nụ cười đó tắt dần đi. Thay vào đó là sự cay cay từ sóng mũi, nâng đôi tay khoanh trước ngực và bàn tay tôi đang nắm chặt mảnh áo để ngăn dòng xúc động của bản thân.
Bỗng dưng, màn hình chợt tắt, xung quanh phòng khách được thắp sáng bằng nhiều ánh đèn nhỏ nhỏ có đủ màu sắc, trông thật lung linh ảo diệu. Phía trên trần nhà là rất nhiều bong bóng bay màu vàng ánh được xếp thành hình trái tim to lớn.
Chị từ phía sau màn hình bước ra, giọng nói quen thuộc cất lên :
- Và đến khi em trở về, em có người yêu, em hạnh phúc. Chị cứ tưởng mình đã đánh mất em thật rồi. Lúc đó, chị buồn lắm, nhưng không sao. Miễn được thấy em cười thì chị có như thế nào cũng không sao cả. Nhưng bây giờ, chị đã biết mọi chuyện chỉ là một màn kịch do anh của chị dựng lên để thử chúng ta thôi. Cho nên...
- Nếu không phải là kịch thì chị có nói ra không?_ tôi âm trầm cắt ngang câu nói của chị.
- Chị...
- Hay chị vẫn đẩy em cho người khác? _ tôi thật sự tức giận, có hơi lớn tiếng.
- ...
- Em xin lỗi! Chị còn gì muốn nói nữa không? _ thấy bản thân kích động, tôi nhẹ giọng lại.
- Em..chị muốn nói. Chị...chị..._ ấp úng ấp úng chừng bốn năm phút rồi im ru.
- Chị yêu em. Đúng không? _ tôi hết kiên nhẫn, lên tiếng hỏi.
- Ừm!_ ánh mắt mong đợi.
- Còn gì nữa không?!_ tôi đã hết giận rồi nhưng thấy bộ dạng chật vật của chị thật thú vị nên muốn chọc ghẹo một chút thôi.
- Em...có muốn làm người yêu bây giờ và làm vợ của chị sau này không?! _ nâng bó hoa hồng lên, nhìn đứa nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào.
- Người yêu thì đồng ý nhưng vợ thì...còn chưa biết ai nha!_ tôi cười tít mắt nhận lấy bó hoa.
Chị vui mừng tiến đến ôm tôi thật chặt.
Đèn được bật sáng, tứ phía bỗng náo nhiệt hẳn lên bởi có sự góp mặt của Thiên Tuấn và bạn gái, Trang Yến và chị hai, có cả ba và mẹ nữa. Tôi rất bất ngờ vì ba mẹ và chị hai đều có mặt ở đây. Hỏi thì mới biết ba mẹ đã biết chuyện từ trước và họ tin tưởng con gái mình vì họ biết con gái luôn có suy nghĩ riêng và luôn tự lập từ khi còn nhỏ. Điều quan trọng hơn là chỉ cần con cái hạnh phúc thì họ cũng vui lòng. Còn chị hai đã lo xong thủ tục ly hôn rồi, người lớn cũng không nói gì nhiều vì họ nghĩ hai người không hợp thôi.
Sau hồi trò chuyện ăn mừng thì đã trễ,người nhà tôi được sắp xếp vào phòng nghỉ, những người còn lại cũng về hết. Tôi mệt lắm nhưng phải ráng lết tấm thân vào phòng tắm mới ngủ được. Tắm xong thật thoải mái, mặc bộ đồ bizama màu xanh có nhiều hình con gà nhỏ xíu vào, vừa bước ra ngoài đã thấy chị đứng một đống trước cửa, hết hồn xém la làng luôn rồi. Ổn định lại tinh thần, lấy khăn lau tóc, bước đến bên chiếc giường, tôi ngồi xuống từ từ lâu tóc.
.. .. ..
- Chị nhìn đủ chưa?! _ tôi cười ẩn ý khi ai đó cứ nhìn chằm chằm tôi từ nãy đến giờ.
- Chưa.. à không. Ai mà nhìn chứ!_ mắt đảo một vòng, chị quay người sang chỗ khác.
- Ờ. Sao giờ này chị chưa ngủ? Vào phòng em làm gì? _ tôi cố nén cười ra tiếng.
- Chị muốn ...ngủ chung với em._ hơi ấp úng.
- Sao chị không ngủ phòng mình?_ dừng động tác lau tóc, nhìn ai đó đang có cử chỉ ngại ngùng.
- Ờ, tại chị ... chị ...sợ ma._ ấp úng ấp úng.
*Ha ha ha ha ha.......*
Rốt cuộc tôi nhịn không nổi nên cười lăn lộn trên giường, cười không một miếng nết.
- Em, không được cười. _ ai đó ra lệnh.
Lần 1 vô hiệu.
*ha ha ha...*
- Chị kêu em không được cười nữa._ ai đó thẹn quá sắp giận.
Lần 2 vô hiệu.
*ha ha ha.. *
- Được, em cười nè. _ ai đó nhảy lên giường, leo lên người, đè ai kia lại không cho cười nữa.
Lần 3 hình như có hiệu, ba bên bốn phía chợt tĩnh lặng.
Do đùa giỡn nên vai áo ngủ của chị bị trượt xuống cánh tay để lộ xương quai xanh quyến rũ và nơi đó, hai quả no đủ đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải mỏng manh, bộ dạng yêu nghiệt nhìn tôi. Tôi thoáng đỏ mặt, cảm thấy cái lưỡi khô khốc, người thì nóng nực khó chịu nên đẩy con người kia ra, đứng bật dậy đi rót cốc nước uống.
Người kia bị đẩy ra, cười nhẹ, đứng dậy đi đến ôm đứa nhỏ đang hăng say uống nước từ phía sau, tựa cầm vào vai, thì thầm bên tai :
- Em khát nước lắm sao?!
Cảm nhận được hơi thở ai đó truyền đến sau gáy khiến tôi cứng ngắc người, đỏ bừng mặt một lúc rồi buông lỏng người ra. Quay lại nhìn chị cười ẩn ẩn :
- Đúng vậy, em rất khát. Em còn khát... cả chị.
Giọng tôi đã khàn, ánh mắt mờ ảo sắp không còn là chính mình rồi vậy mà người kia còn nâng cầm tôi lên, từ từ đặt xuống một nụ hôn nhẹ. Lúc này, tôi hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi chủ động ôm eo chị, kéo nhau vào nụ hôn sâu hơn nữa, thừa lúc có kẽ hở tôi liền quấn quanh lưỡi chị, hôn đến muốn tắt thở mới luyến tiếc buông ra. Đưa tay cởi chiếc áo ngủ mỏng manh kia ra, không có áo trong nên cảnh xuân liền hiện rõ trước mắt tôi. Làn da trắng như tuyết, bờ vai mảnh khảnh, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, đôi tay thon dài, cặp ngực đầy đặn, phần eo thon thả, đôi chân cao ráo và nơi tam giác ấy được bao phủ bởi chiếc qυầи ɭóŧ đen mỏng thật mê người. Tôi lướt từ trên xuống rồi đảo ngược lên trên dừng lại ở hai khối mềm mại nơi đó, nhìn chằm chằm vào nó. Thấy vậy, chị lại trêu ghẹo nhưng lần này giọng đã khàn luôn rồi:
- Không nghĩ em lại sắc như vậy..ưʍ..
Câu chưa nói xong, tay tôi đã nắm lấy nơi đó mà xoa nắn, cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn tay như một chất xúc tác làm tăng thêm tầng du͙© vọиɠ.
- Khoan...ưʍ..khoan, chị phải nằm trên. _ nắm lấy tay đứa nhỏ nhưng sức thì lại không có bao nhiêu.
Tôi thích thú với chuyện đang làm nên không nghe thấy gì nữa ngoài tiếng rên. Xoa nắn đủ rồi tôi chuyển sang ngặm nó khiến chị ưỡn người một cái, tay thì ôm eo, tay còn lại đưa vào miệng chị mà nhẹ nhàng mơn trớn. Nghe tiếng ngâm của chị khiến tôi thích thú hơn, quấn lấy nhau đến bên giường, đặt chị nằm xuống. Tự mình cởi hết bộ đồ vướng víu trên người, cuối người hôn chị lần nữa rồi dời xuống cổ, để lại vài ấn ký trên đó mới từ từ đi xuống hôn nhẹ xương quai xanh đến khe hở rồi đến cái eo mịn màng ấy. Từng nơi tôi đi qua, chị đều phối hợp nhịp nhàng mà vặn vẹo thân thể. Đưa tay chạm nhẹ vùng nhạy cảm phía dưới, tôi nhìn chị cười mãn nguyện :
- Đã ướt như vậy rồi sao?!
Chị hơi đỏ mặt , cười yêu nghiệt, đưa tay vuốt từ vùng bụng có chút cơ do lao động lúc trước để lại của tôi xuống nơi ấy qua lớp vải trắng của chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt một mảnh.
- Em cũng rất nhạy cảm nha!
Tôi đơ người vài giây, ngồi dậy, từ từ cởi nốt chiếc qυầи иᏂỏ đen mỏng kia ra. Trước mặt tôi liền hiện ra một khu rừng tuyệt đẹp, phong cảnh hữu tình, ở giữ còn có hang động đầy khiêu gợi đang chờ người đến khám phá và chút nước vươn trên cửa động, dường như vừa mới có một cơn mưa đi ngang qua nơi này. Tôi nhìn đến ngây ngẩn...
Chờ một lúc vẫn không có động tĩnh gì, ngẩn đầu lên nhìn thì mới phát hiện tiểu sắc lang đang nhìn chằm chằm nơi tư mật mình. Mặt chị liền chuyển với tốc độ bàn thờ sang màu đỏ và kèm theo động tác khép chân lại. Mắt thấy chân chị đang khép, tôi liền đưa tay vào xoa nhẹ nơi đó khiến chị ưỡn người mà rêи ɾỉ. Trường người lên hôn vào đôi môi mỏng, tay chị ôm qua thân tôi, tay kia cũng không rãnh rỗi mà ôn nhu xoa xoa ngực tôi. Hai thân thể ôm lấy nhau, cảm thấy còn vật cản, chị đưa tay cởi luôn lớp vải màu trắng nơi kia của tôi. Không còn vật cản nào, chúng tôi liền quấn chặt nhau như hoà quyện làm một. Đôi thân lỏa thể phối hợp thật nhịp nhàng. Tôi dứt ra nụ hôn, tay chị đã chuyển xuống vùng nhạy cảm của tôi rồi từ từ mơn trớn làm cho tôi ngâm nga vài tiếng, ngón tay chúng tôi bên dưới nhẹ nhàng đưa vào trong hang động, chạm phải lớp màng mỏng kia, chúng tôi nhìn nhau rồi gật đầu nhẹ, cả hai liền đi thẳng vào trong khiến chúng tôi cong người, bám chặt tấm ga giường mà phát ra tiếng rên đau xót. Một lúc sau, cả hai bắt đầu nhẹ nhàng ra vào, cảm giác trơn ướt nóng ẩm bao quanh ngón tay thật kí©h thí©ɧ. Từ sau lưng cảm nhận được tay chị đang dần bấu chặt, tôi liền đẩy nhanh dần tốc độ. Chị thở dốc, chị rêи ɾỉ, chị gọi tên tôi. Tất cả khiến tôi dường như biến thành một người khác, đầy du͙© vọиɠ, theo bản năng tôi đưa chị lên cao trào cùng với tiếng thét vang vọng cả một căn phòng. Khoảnh khắc này, tôi biết chị đã thuộc về tôi. Từ từ rút tay ra, thấy vệt đỏ trên đầu ngón tay, tôi nhìn chăm chú để khắc sâu khoảnh khắc đẹp này. Chợt, tôi cảm giác được ngón tay kia đang chuyển động trong tư mật mình làm cho tôi mềm nhũn, ngả nhào bên người chị. Ngón tay vẫn ra vào, tôi cố nén tiếng rên xấu hổ đó nhưng người kia lại làm càng hơn, cố tình ấn nhiều vào nơi nhạy cảm bên trong, cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi tôi đành bật ra tiếng rên khẽ bên tai chị. Dường như tiếng rên đó khiến chị kí©h thí©ɧ hơn, ra vào nhanh hơn một chút, nhận thấy bản thân sắp lên cao triều nên bấu chặt vai chị. Hiểu được điều đó, chị đã tăng tốc hơn hơn nữa, ra vào liên tục, nghe được cả tiếng nước róc rách ở đóa hoa khiến tôi nóng rang mặt, rêи ɾỉ liên hồi, thân thể tỏa nhiệt mang theo dòng nước từ trong nơi tư mật chảy ra ngoài. Chị ôm tôi, nhè nhẹ rút ngón tay có chứa vệt màu đỏ ra, nhìn nó mỉm cười hạnh phúc, tôi nằm xụi lơ bên người chị, mệt đừ người nhưng vẫn nghe được câu nói bên tai cho tôi ngủ mê trong hạnh phúc.
- Chị yêu em!
TG: *lâu mồ hôi*
Cuối cùng cũng xong.
Xin cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện 🙏🙏🙏!!!🎈🎈🎈