Chương 3: 5 năm qua em đã ở đâu?

Ngồi trong phòng lớn là một người phụ nữ. Có vẻ là một lãnh đạo lớn trong công ty vì nhìn cô ấy toát ra một vẻ quý phái, khí chất. Các đường nét trên khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa sắc sảo, khí chất ngút trời.

Hứa Thiên Di đã ngồi chờ từ lâu, cô thực sự muốn chiêm ngưỡng cô gái đặc biệt này. Điều mà cô luôn thắc mắc là, tại sao Âu Thần Lại chuẩn bị cho cô gái này những câu hỏi mang tính riêng tư đến thế? Hầu hết là những câu hỏi dạng như đã từng sống ở đâu, học trường gì,... Đáng nhẽ khi phỏng vấn phải hỏi về học vấn và kinh nghiệm công việc chứ?

“Mời em ngồi.” Hứa Thiên Di mỉm cười, chỉ tay vào chiếc ghế phía đối diện.

Dương Nhật Hạ liếc nhìn bảng tên với hai chữ giám đốc, có thể đoán được kể cả khi không nhìn thấy. Nhật Hạ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh.

“Chào chị, em là Dương Nhật Hạ.” Nhật Hạ bắt đầu giới thiệu bản thân như những lần phỏng vấn trước.

Cô đã năm lần bảy lượt đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác. Nhưng nhiều công ty không đáp ứng được những yêu cầu của cô, có vài công ty không nhận cô vì không có kinh nghiệm làm việc. Một vài công ty quá xa nhà, cô không đủ thời gian để kịp về đón Hạ Nhi, một vài công ty đòi hỏi quá nhiều thời gian, phải tăng ca rất nhiều, Hạ Nhi vẫn còn nhỏ, Nhật Hạ muốn con bé phải nhận được nhiều tình yêu thương từ mẹ nhất. Nhật Hạ muốn cho con bé tất cả những thứ mà cô vẫn thường mơ ước có được. Còn lại đều là những công ty đòi hỏi kinh nghiệm làm việc, Nhật Hạ vừa mới ra trường, lấy đâu ra kinh nghiệm chứ...

Sau khi sinh Hạ Nhi được hai năm, Nhật Hạ bắt đầu đi học lại. Trước đó cô đã bảo lưu kết quả học tập, thành tích khá tốt nên giờ muốn quay lại học cũng không khó. Nếu không đi học lại để có bằng cấp đàng hoàng, không biết sau này cô sẽ làm gì để kiếm tiền nuôi Hạ Nhi nữa. Mẹ con cô không thể sống mãi nhờ Khả Vy được...

“Năm năm qua em đã ở đâu?” Hứa Thiên Di vào thẳng vấn đề chính, bắt đầu đọc những câu hỏi được Âu Thần soạn vào file câu hỏi.

Dương Nhật Hạ có chút bất ngờ. Tại sao lại hỏi câu hỏi như thế? Cô phỏng vấn xin việc chứ có phỏng vấn tị nạn đâu...

“Em có thể đặt câu hỏi là tại sao quý công ty lại ra câu hỏi như thế không ạ?” Nhật Hạ nhẹ nhàng trả lời, có chút cảm thấy kì dị.

“Đây là câu hỏi do tổng giám đốc đưa ra, nhằm nắm rõ lí lịch nhân viên.” Hứa Thiên Di cũng cảm thấy câu hỏi này có chút.. kì dị.

Dương Nhật Hạ nghe xong, thôi thì.. đành trả lời vậy. Công ty này thực sự quá tốt để cô có thể ra điều kiện. Đây cũng là công ty cuối cùng trong tất cả những chỗ cô nộp hồ sơ, và là chỗ tốt nhất. Nếu cô trúng tuyển thì cô và Hạ Nhi cùng Khả Vy sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều.

“Tôi ở toà nhà chung cư phía bắc trung tâm thành phố.”

“Ở đây ghi tình trạng hôn nhân là đã kết hôn, không biết có phải sự thật không?”

Dương Nhật Hạ có thói quen ghi lý lịch là đã kết hôn. Vì cô có con gái, cũng đã từng kết hôn, cô làm thế vì không muốn mọi người nhìn vào và nói Hạ Nhi là đứa trẻ không có cha.

Sắc đẹp của Nhật Hạ cũng rất thu hút người khác, nên cô thường bị để ý tán tỉnh. Nhật Hạ không thích điều ấy, cô sẽ chỉ yêu một người, mãi mãi như thế... Cô ghi lý lịch như thế cũng để vạch rõ khoảng cách, không muốn bên cạnh ai nữa.

“Tôi đã kết hôn...”



Tại sao công ty lại hỏi những câu hỏi mang tính riêng tư như thế này mà không phải là những câu hỏi mang tính chất chuyên môn nhỉ? Công việc stylist mà Nhật Hạ ứng tuyển không phải vị trí tầm thường, cô là người sẽ chọn lựa trang phục và concerp cho những buổi photoshoot cũng như họp báo, thậm trí là những show trình diễn thời trang của công ty. Vị trí quan trọng vậy mà ngay cả một câu hỏi liên quan đến công việc cũng không hỏi tới.

“Con gái cô năm nay mấy tuổi?” Hứa Thiên Di bắt đầu thấy có vấn đề.. nếu là cô, cô cũng sẽ từ chối trả lời những câu hỏi mang tính riêng tư như thế này. Thằng em trời đánh Hứa Âu Thần, cậu định làm cả một bản lý lịch của con gái nhà người ta à?

“Tại sao lại có cả câu hỏi này?” Nhật Hạ đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô vốn là người yêu thích sự riêng tư, không muốn bất kì ai biết đến đời tư và xì xào bàn tán về nó.

“Trong đây ghi là câu hỏi này bắt buộc. Nếu không trả lời câu hỏi này, cô sẽ mất tư cách ứng cử.” Thiên Di đẩy gọng kính lên, dù không muốn nhưng đành xin lỗi em.. chị cũng chỉ là nhân viên của tên trời đánh kia thôi...

Nhật Hạ nghe câu mất tư cách ứng cử như sét đánh ngang tai, đành nắm chặt tay thành nắm đấm dưới đùi, trả lời câu hỏi.

“Năm tuổi...”

“Đã từng học trường gì?”

“Cấp ba X”

“Được rồi, em về đi. Phía công ty sẽ báo kết quả cho em sau.”

Hứa Thiên Di ra lệnh cho thư kí đưa Nhật Hạ ra ngoài.

Bạch Tu Kiệt đã nghe trọn cuộc phỏng vấn, ánh mắt nhìn xa xăm đầy ẩn ý.

Công viên S

“Công ty này kì lạ thật đấy?”

Nhật Hạ trên tay cầm ly cà phê, bắt đầu than vãn với Khả Vy và Tư Duệ.

“Kì lạ vì sự hoành tráng của nó à?” Tư Duệ mỉm cười, đang vỗ nhẹ ru Hạ Nhi ngủ.

“Không, câu hỏi phỏng vấn của họ rất kì lạ.”



Khả Vy từ nãy vẫn đang cắm mặt vào điện thoại, lúc này mới ngẩng đầu lên hóng hớt.

“Kì lạ ra sao?”

“Họ toàn hỏi những câu hỏi riêng tư của mình, không hề động chạm đến bất kì một vấn đề gì liên quan đến công việc.”

Tư Duệ lấy tay di di trán

“Thế này thì kì lạ thật...”

Khả Vy lúc này mắt sáng như đèn, quay qua nhìn hai cô bạn thân

“Hay họ là tổ chức buôn bán người xuyên lục địa, lão đại của họ đã ưng mắt, say đắm với vẻ đẹp thuần khiết của Nhật Hạ nên đang tìm hiểu và tìm cách bắt cóc Nhật Hạ. Tổng tài bắt vợ!”

Nhật Hạ và Tư Duệ đồng loạt thở dài, thật hết thuốc chữa... Khả Vy lại cày một đống tiểu thuyết tổng tài nên giờ lại nghĩ ra thêm nhiều viễn cảnh mới rồi...

“Thôi cô nương, lấy ý tưởng đó cho bộ chuyện mới của cậu đi, đừng để chị Lý đến đập cửa nhà chúng ta mãi nữa.”

Nhật Hạ cốc nhẹ vào đầu Khả Vy, đồ ngốc.

“Thật đó... mình nghĩ họ chỉ tìm hiểu về lý lịch nhân viên thôi, còn đâu chắc họ sẽ kiểm tra năng lực của cậu sau. Những người bị sa thải sau khi vào HAT đâu ít.”

Nhật Hạ thấy cũng phải, nhưng đành tặc lưỡi bỏ qua. Vì công việc này thực sự rất tốt, điều cô cần chỉ là trúng tuyển.

“Nhưng mà, tổng giám đốc của cậu tuyệt thật đấy! Hôm qua mình có đọc được một bài báo về những doanh nhân trẻ thành đạt, liền nhìn thấy anh ta cùng một bức ảnh được gắn lên. Ôi vừa giỏi vừa đẹp trai!” Tư Duệ lúc này mới sực nhớ ra.

Nhật Hạ thở dài, haiz đúng là đồ mê sắc.

“Mình cũng xem qua rồi. Anh ta là Hứa Âu Thần, người Pháp gốc Hoa. Có rất nhiều bằng cấp các ngành học khác nhau như thời trang, kiến trúc, kinh tế. Nghe nói còn có cả bằng thạc sĩ ở đại học MIT, về nước tự mở một công ty về lĩnh vực thời trang, đồng thời thành lập những công ty con về bất động sản, tự tay gây dựng sự nghiệp. Gia thế khủng nhưng lại chọn cách tự lực cánh sinh. Năng lực hơn người, còn đẹp trai kinh khủng, quyến rũ, hút phụ nữ như nam châm... Nhưng lại là mẫu người đứng đắn, chưa từng dính líu đến một bóng hồng nào.” Nhật Hạ nói một tràng.. cô thường có thói quen tìm hiểu trước về những thứ mình chuẩn bị làm.

“Nghe nói anh ta chung thuỷ lắm! Đúng kiểu mẫu đàn ông chỉ yêu mình em ấy. Nghe kể là anh ta có một vị hôn thê bên Pháp, yêu thương cô ấy hết mực, chưa bao giờ dính líu đến đàn bà con gái.” Tư Duệ vừa nói vừa mơ tưởng, mắt sáng như đèn.

Chuyện này thực sự rất khó tin.. trên đời có người đàn ông hoàn hảo đến vậy sao?