Chương 8: Chủ nhiệm trở về.

Văn phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, là tác phong quen thuộc của Cẩn… Tủ hồ sơ, giá sách, tài liệu… Trên bệ cửa sổ, là đồng hồ cát ta đưa nàng lúc trước với một chậu hoa nhỏ…

Toàn bộ bên trong, nơi này ta đến không nhiều lần, nhưng cũng cho là có chút quen thuộc. Nếu là phụng mệnh đến tưới hoa, nhanh chóng nhìn chung quanh một chút, tìm đồ đựng nước tưới.

Trên bàn rất sạch sẽ, lơ đãng nhìn lướt qua, phát hiện tờ giấy đè dưới chén nước:

"Hoa không cần tưới nước, người cần là ngươi! Phải nhớ nghỉ ngơi thật tốt, tự chăm sóc chính mình, nhớ kỹ! Có mua cho ngươi Thết Quan Âm để ở ngăn kéo bên phải, nếu không kịp mang quà về cho ngươi, thì xem như đây là lễ vật đi…"

Nhìn nét chữ quen thuộc kia, đột nhiên có cảm giác được người sủng ái. Kéo ngăn kéo ra, nhìn hộp nhỏ màu xanh lục kia đờ ra. Nhớ nhung đã được khắc chế lần nữa lại lan tràn. Đầu ngón tay chạm vào hộp sắt lạnh lẽo, bắt đầu nhớ cảm giác đem Cẩn ôm vào trong lòng.

Ở phòng làm việc phát ngốc một hồi, đột nhiên tỉnh ngộ nên chạy trước. Đem tờ giấy nhét vào trong túi, từ văn phòng nhìn chung quanh một vòng lớn. Lắc lắc đầu, đi ra ngoài.

Trở về phòng làm việc lên mạng tra thông tin chuyến bay, buổi chiều chỉ có hai chuyến từ Bắc Kinh về, suy nghĩ một chút gửi tin nhắn hỏi Cẩn có cần ta đến đón hay không. Nàng lại trả lời để nàng tự về được rồi… Ai, chính là không thể để mẹ cùng vợ ở chung, phương thức xử sự của mẹ nàng đều học được tám chín phần.

Hết giờ làm liền lái xe đến sân bay, biết rõ khoảng nửa giờ nữa sẽ đến nơi nhưng cũng không nhịn được mà tăng tốc. Trên đường cao tốc, Bắc đẩu tinh vượt qua một chiếc Jetta, tài xế kia như thấy quỷ dùng ánh mắt quét qua ta, ta một người ở trên xe không nhịn được lầm bầm: "Chạy chậm thế, không biết là cao tốc a… Làm ta cao huyết áp a…"

Người ở sân bay cũng không nhiều, lại không phải là mùa thịnh vượng của du lịch, không ai rảnh rỗi không có gì lại chạy đến nơi này. Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, máy bay hơn 40 phút nữa mới đáp xuống, xem ra hôm nay chạy xe có chút nhanh… Ngồi trên xe lật cuốn tạp chí cũ, nhìn lại là hồi năm 2008, nhìn đề mục… Quýnh, tạp chí này khẳng định không phải là ta mua.

Tạp chí vô vị, nhạc cũng đều nghe chán, bắt đầu đứng ngồi không yên. Cuối cùng cầm giẻ lau đứng lau xe, một bên nghĩ nếu thấy Cẩn ta sẽ nói gì… Nghĩ lại thật sự thấy mình không có tiền đồ, tuy nói không phải là phu thê nhưng cũng là quen biết nhau lâu như thế, làm sao còn muốn chết muốn sống nóng ruột nóng gan như thế.

Thật vất vả cũng qua 35 phút, đi nhanh đến cửa đón người, cái gì gọi là trông mòn con mắt bây giờ đã biết rồi. Nhớ năm đó ở Tây An đón Cẩn cùng tiểu hài tử cũng không khẩn trương đến cỡ này. Có người nói tình yêu thì luôn được giữ gìn tốt, có người nói hôn nhân là mồ chôn tình yêu, nhưng ta như thế này có thể nói những lời ấy đều là những lời nói sầm. Càng sống chung với nhau, càng không thể tách rời, nếu có thì sẽ lo lắng vô cùng, ai…

Nên làm sao cho đúng đây?

Rốt cục, nhìn thấy Cẩn đẩy hành lý cùng với mẹ trong đám người vừa bước ra khỏi cửa! Thấy các nàng, vội vàng tiến lên nghênh tiếp.

"Sao lại để vợ ta đẩy xe a! Tại sao ngươi cái gì cũng không xách vậy?"

"Ai nha, tại sao lại cho ta thấy ngươi! Ta hiện tại vừa nhìn thấy ngươi đã thấy phiền nha!"

Ta cùng mẹ vừa gặp nhau đã canh trãi, ta đem hai ngày nhớ nhung Cẩn trong lòng đem đổ lỗi cho mẹ. Kỳ thực trong lòng ta và mẹ đều hiểu rõ nhung nhớ của nhau, chỉ là không thể mở miệng ra nói. Hoặc là phương thức biểu đạt tình thân của chúng ta không giống với người khác đi.

Cẩn một bên cười đến run rẩy. Xem ra không có dấu hiệu của mệt mỏi cùng đói bụng vì đi xa, xem ra cũng hơi yên tâm. Mẹ ở bên cạnh, nỗi nhớ của ta cũng không thể nào biểu đạt cho nàng. Chỉ một bên nháy mắt nói mẹ cản trở, một bên chạy đến bên người Cẩn hỏi nàng có mệt không, có đói bụng không, hay nói đủ loại dinh dưỡng với nàng.

Trên đường về không cần phải biểu diễn tiết mục “xe đua”, hai vị ngồi phía sau ta cũng không cho phép ta làm như vậy."Tiểu tinh" chạy vững vàng, trên xe mở nhạc, mà ta thỉnh thoảng quay lại phía sau nhìn Cẩn.

"Này, chú tâm lái xe! Nhìn cái gì vậy!" Mẹ không nhìn nổi, đối với sự thiên vị lặp đi lặp lại của ta kháng nghị.

Trừng mẹ một chút không lên tiếng, hồi lâu, xe ra khỏi cao tốc, mẹ đột nhiên nói một câu làm ta đặc biệt kinh hỉ:

"Đêm nay ta đến nhà cậu ngươi, có việc thương lượng với hắn!"

Nếu như không phải đang cầm lái, cái mông không ngồi ở ghế tài xế, ta thật muốn nhảy lên ôm hôn mẹ một cái.

Cả người đều trở nên ngây ngốc, ăn cơm tối xong liền ở trong thư phòng đờ ra. Website mở đã lâu nhưng cũng không xem vào một chữ. Mắt thấy cửa thư phòng mở ra, Cẩn cầm quyển sách đi vào.

"Trên lớp thế nào?" Cẩn đem sách đặt ở trên bàn, nghẹ giọng hỏi.

Ôm eo Cẩn, đem nàng kéo vào trong lòng. Nhất thời, một luồng hơi thở quen thuộc truyền đến. Ta yêu mùi hương này, hương của Cẩn, đây là cảm giác ta yêu, cảm giác gia đình.

Nhẹ nhàng đem đầu tựa vào người Cẩn, dính sát vào người nàng, muốn đem hương thơm này hấp thụ vào người, khắc ghi vào lòng.

"Sao vậy?" Trong thanh âm Cẩn tựa hồ có thể thấy ý cười. Nàng vuốt tóc ta nhẹ nhàng.

"Lại đây đi!" Ta kéo nhẹ tay nàng, cái ghế hơi dịch về phía sau, làm cho nàng ngồi trên đùi ta. Ôm nàng vào trong người, mới là loại hưởng thụ lớn nhất.

"Ngươi đang làm gì thế?" Cẩn cười nhìn máy tính của ta, màn hình mở ra bốn cái cửa sổ, một là diễn đàn QQ, một trang word, một là trang Tân Lãng, cùng với “Nông trại”. Nhìn vài lần, cẩn không khỏi nở nụ cười:

"U, làm không ít việc nha!" Nói xong, cẩn quay đầu, đem cánh tay khoát lên vai ta. Nhìn dáng dấp xinh đẹp của nàng khi nở nụ cười, không nhịn được hôn lên môi nàng, lưu luyến, dây dưa, dường như muốn bày tỏ 48 giờ nhớ nhung, cùng lan tràn tổn thương hai ngày qua.

"Ngươi không ở đây, không có tâm tư làm việc gì. Văn cũng không muốn viết, cái gì cũng không muốn làm!"

Cẩn tựa đầu vào vai ta, nghe ta nói, tay không ngừng chơi đùa với quần áo của ta.

Máy vi tính đang phát ca khúc “Trà sữa”, giai điệu nhẹ nhàng, lời ta lại hợp với tâm tình hiện giờ, tình cảm lúc màn đêm thăm thẳm càng nhiều hơn, dìu nàng trở về phòng, một đêm ôn nhu là điều chắc chắn… (xem ra tự mình YY thôi).

Tác giả có lời muốn nói: Bài này không dự định cho vào quyển V, định cho vào tùy bút ngày thường.

Rất nhiều công việc cần phải làm gấp, nhưng càng làm lại càng chậm…

Không giới hạn số lượng từ, có lúc viết nhiều viết ít, để tùy xem chuyện gì rồi sẽ định.

Khà khà…