Chương 7: Tiểu hài tử thông minh

Lại là một đêm chân thực không ngủ.

Ta là một người thực phiền toái, trước đây phải quen giường, lớn một chút phải quen phòng, sau lại phải quen mùi mới có thể ngủ được. Đã rất nhiều năm, ta đều chỉ dùng một loại sữa tắm, nguyên nhân không đổi là sợ chăn sẽ có mùi khác thì không ngủ được, giống như là không trung thành vậy.

Cẩn không ở đây, giường trở nên lớn, lăn qua lộn lại, đem đầu chôn xuống gối, cảm thấy vắng vẻ.

Cầm áo ngủ đứng dậy, cẩn thận ra khỏi phòng, sợ đánh thức đứa nhỏ đang ngủ say. Thấy đèn phòng hắn đã tắt, tâm kiên định một ít.

Chậm rãi đi đến thư phòng, khác với bình thường không mở máy tính lên, mà là lấy từ ngăn kéo ra CD đã lâu không cầm đến. Từ khi máy tính thông dụng, người nghe CD không nhiều lắm, những ngày đi vơ vét đĩa ngày xưa cũng không còn. CD ở trên, là những thứ bình thường thích nghe, sắp xếp lại bên dưới, thấy một chiếc đĩa mà ta lúc trước nhất thời mua nằm lặng lẽ bên dưới.

Ánh mắt rơi vào CD “Requiem” của Mozart, cầm lên, bìa đĩa vẫn còn mới, mặt trên bị ta viết ngày tháng với địa điểm mua. Đĩa mua lúc học cao trung, khi đó Internet vẫn chưa phổ biến. Cùng Cẩn đi đến nhà sách, thuận tiện cũng đi đến của hàng âm nhạc bên cạnh, không biết làm thế nào lại nói về Mozart, Cẩn liền lục lọi một hàng đĩa, nói với ta tác phẩm của Mozart nàng thích nhất là “Requiem”.

Sau đó khó khăn mà mua được, nhìn giới thiệu bên ngoài bìa CD, mới biết “Requiem” là một loại nhạc dùng để an ủi linh hồn, là một ca khúc được hợp xướng dùng trong nghi lễ người chết của Thiên Chúa giáo… Lúc đó cảm thấy điều này không nên, liền bỏ đi ý định đưa cho Cẩn, rồi đem về chính mình nghe.

Sự tình rất nhỏ, so với việc khác ta từng làm, có chút không đáng để nhắc đến. Nếu như không phải hôm nay nhìn thấy, ta cũng khó mà nhớ đến nó.

Đi nhà bếp mở chai rượu, rót nửa chén một người ngồi ở thư phòng chậm rãi uống. Nếu bị cha ta nhìn ta uống rượu sẽ lại khịt mũi coi thường nói ta không có tư chất. Kỳ quái, ta ở nhà tự tận hưởng cuộc sống của chính mình, e ngại lão gia tử cái gì đây…

Từ trên giá lấy xuống một quyển sách, ở thư phòng từ từ xem, âm nhạc êm dịu đang phát, không phải ta nửa đêm không ngủ chơi trò lãng mạn, mà thực sự là ngủ một mình khó ngủ a…

Thật vất vả cầm cự đến trời sáng, sớm chút chờ đứa nhỏ rời giường, ngồi ở sofa uống trà xem tin tức buổi sáng. Bình thường luôn là như thế, nhưng bây giờ lại thấy thiếu gì đó.

"Chừng phỏng, uống chậm thôi… Đừng nhìn nữa, ăn nhanh lên một chút, nếu như ngươi đến muộn thì đừng trách ta nhiễu ngươi!", "Ngươi dậy sớm thế, ngươi không ngủ thêm được sao?" …

Những câu ngày thường nghe quen bây giờ lại không còn, trong phòng khách trở nên yên tĩnh, yên tĩnh thế này làm cho ta sợ, ôm chén trà, muốn dòng nước nóng bỏng kia cho ta tí ấm áp, đáng tiếc, không tìm được… Ấm áp của ta chỉ có thể do nàng cho, chỉ có nàng giữ ấm, mà nàng không ở đây, hết thảy đều trở nên lạnh lẽo.

"Ăn nhiều một chút!". Bữa sáng có cháo yến mạch, bánh bao thịt, trứng luộc. Ngồi ở chỗ đó nhìn đứa nhỏ ăn, đột nhiên cảm thấy hắn đã cao lớn thêm rất nhiều. Tóc hắn dài, định cuối tuần dẫn hắn đi cắt ngắn. Lột vỏ trứng đặt vào bên tay hắn, chính mình một ít khẩu vị cũng không có.

Chỗ ngồi bên cạnh trống không, hai ngày không có nàng, ta thật như mất hồn. Thở dài, cầm lấy muỗng chuẩn bị ăn sáng.

"Mẹ khi nào trở về?"

"Ăn không nói, ngủ không nói" là quy củ, nhưng không phải là quy củ nhà chúng ta. Đến nhà chúng ta, câu nói này liền biến thành văn hóa bàn ăn, giao lưu trên giường.

Trên giường giao lưu… Khặc khặc, buổi sáng cô đơn, vì một ngày làm việc không phân tâm, không thể nghĩ đến việc này. Kế hoạch cả ngày là do buổi sáng quyết định nha.

"Không phải chiều thì tối sẽ về? Sao vậy? Nhớ mẹ à?" Ta cười đem trứng chim lột vỏ sạch sẽ ăn, cầm muỗng chuẩn bị ăn cháo.

"Cũng không nhớ lắm, cũng còn tốt" Đứa nhỏ cười cợt, lại bồi thêm một câu: "Ngươi mới nhớ đó!"

"Khặc khục…" Suýt chút nữa bị trứng làm nghẹn chết. Hài tử này hỏng mất, còn thêm một câu làm gì, đem ta kí©h thí©ɧ mà…

"Cái gì nha! Con vật nhỏ, ngươi mau ăn đi!"

Mau mau uống một hớp, miễn cưỡng đè ép, nhìn đứa nhỏ đối diện cười xấu xa, nhất thời có cảm giác bị người khác chỉnh.

"Ai, ta tối hôm qua rời giường đi vệ sinh, phát hiện thư phòng đèn còn sáng, khi đó đã ba giờ sáng, nếu như mẹ ta ở đây, ngươi sẽ bị phê bình!"

"Ồ!" Giống như bị người ta nắm lấy bím tóc, nhanh chóng cúi đầu ăn. Ai, ta thông minh một đời, tại sao lại bị hai mẹ con nhà này đàn áp.

"Khặc khặc, người nào đó hình như hôm qua lên mạng đến hai giờ!" Thấy có lợi thế, lập tức phản công.

"Há, ta làm bài tập xong rồi…" Đứa nhỏ mặt nghịch ngợm, ra vẻ quang minh chính đại, lẫm liệt.

"Ai, lên mạng cũng chẳng có gì, có điều người nào đó theo người ta tán gẫu nha.. Người nào mặt mũi lớn như vậy, để đại thiếu gia nhà chúng ta cùng nàng hàn huyên đến hai giờ?"

"Ây…" Rõ ràng vẫn là tiểu hài tử, lần này quýnh. "Ta hỏi nàng bài tập!" Đứa nhỏ nói

"Há, nàng toán học so với ngươi càng tốt hơn! Ân… Không tồi, không tồi… Trong lớp ngươi giỏi toán hơn ngươi có thể có mấy người đâu?"

"Ừm… Nàng lợi hại!" Đứa nhỏ lúc nói chuyện, một mặt sùng bái.

"Âm thanh êm tai không? Lần sau ngươi đừng mang tai nghe, để ta cũng nghe một chút thôi!" Ta đột nhiên tò mò, một mặt gian tà nói.

"Vậy cũng không được, không cho ngươi nghe!"

"U, sợ ta nghe được a, thanh âm này phải có điểm phi thường a, nha, ngươi nói rõ người này cho ta biết đi… Khà khà…"

Đứa nhỏ hiển nhiên quẫn bách, nói mấy câu liền bị ta thăm dò được nội tình. Nhíu chặt mày nhìn ta, hắn sợ ta tiếp tục nói nữa.

"Ăn cơm!" Vỗ đầu đứa nhỏ một cái, ra hiệu hắn mau mau ăn, nếu như thật sự bị muộn, không phải chỉ mình hắn xui xẻo. Cẩn ghét nhất người không đúng giờ, bị nàng biết được thì sẽ như thế nào đây?

Một trận đánh buổi sáng với đứa nhỏ, kết quả là hòa nhau. Ai, đại nhân không ở nhà ta liền cùng tiểu hài tử phân tao thấp, ta cũng thật có tiền đồ nha.

"Buổi tối mẹ về ta sẽ không nói việc ngươi nửa đêm uống rượu!" Đứa nhỏ đứng ở cửa hô to.

"Ân cái kia, ta cũng không nói mẹ ngươi việc ngươi cùng tiểu ma nữ toán học video call!" Cười, tiểu ma nữ…

Đứa nhỏ bộ mặt hiện lên chữ “Quýnh”, hừ một tiếng, xoay người mở cửa đi đến trường.

Để lại ta một người, một bên dọn bàn, một bên cười…

Buổi sáng không có nhiều tiết, dễ dàng làm xong. Dạy xong ba tiết, một ngày này có thể coi như đại công cáo thành. Nhìn thời khoá biểu, không có dạy giờ tự học buổi tối, buổi chiều hả hê đến bốn giờ, là có thể về nhà.

Nhàn nhã ngồi trên ghế, kéo ngăn kéo lấy điện thoại. Lão sư lúc lên lớp không được mang theo điện thoại, tuy rằng rất nhiều lão sư cũng không chú ý việc này, cũng không có ai đi kiểm tra. Nhưng có điều ta cũng không dám đem nó, ai kêu ta là “thanh niên giáo sư” đây? Hết thảy đều tuân theo quy định trường học, tránh bị chủ nhiệm dụng hình phạt.

Những lão sư ngồi trong phòng này, hơn phân nửa trước khi ta đi làm đã biết ta, lão sư của mình biến thành đồng sự, có lúc chính mình cảm thấy là lạ, trong nhất thời còn khó có thể thích ứng. Trước đây ở trường học là bá vương, hiện tại lại cung cung kính kính người khác.Trước sau giống nhau để lại cho những lão sư đã dạy ta cũng có chút không quen thuộc. Cuối cùng mọi người đều kết luận là, “Chu Tài Tài trưởng thành rồi”, khái niệm trưởng thành là thế nào? Khái niệm này thật là to lớn nha…

Ngoại trừ mấy tin nhắn của bằng hữu, ta không nhìn thấy có tin khác. Xem ra ở Bắc Kinh Cẩn nhất định vẫn còn rất bận rộn… Mẹ tuy không có nói cho ta biết lý do mang nàng đi Bắc Kinh, nhưng ta cũng có thể đoán được vài phần. Chuyện di dân không phải ngày một ngày hai có thể làm tốt, mà là có rất nhiều phân đoạn cần phải thông qua, cũng không phải một hai đường có thể làm xong. Việc không dễ dàng, nếu như không có quen biết, chỉ sợ bị người ta làm thành bóng cao su mà đá hết bộ ngành này đến bộ ngành khác. Người người đều xem thường đi cửa sau, chỉ là không nghĩ đến việc, tại sao lại phải đi cửa sau? Cửa chính kia khóa chặt chẽ, không đi cửa sau chẳng lẽ leo tường sao?

Suy nghĩ lung tung nửa ngày, nghe được chuông báo nghỉ trưa. Cả buổi sáng ở văn phòng không nói lời nào, Hàn lão sư đi đến muốn nói cùng ăn cơm, gật đầu…

"Tiểu Chu, ngươi làm sao rầu rĩ không vui nhỉ?" Hàn lão sư đúng thật là quan tâm ta, ngay cả ta rầu rĩ cũng nhìn ra được.

"Há, ta đau răng!" Ta cũng không biết chính mình là làm sao, nghĩ ra một cái cớ như thế. Ta vẫn chú ý chăm sóc răng miệng, một chỗ sâu cũng không có… Mà Hàn lão sư cũng không có bắt ta mở mồm ra đè khám răng, giả mạo cũng không sao.

Kết quả là… Hàn lão sư nói cho ta một đống tên thuốc. Ai, thực sự là phiền muộn, tùy tiện nói lại gặp phải chuyên gia, ta chính là muốn yên lặng nhớ đến vợ ta, khó như vậy sao? Quýnh!

Ăn cơm xong, nói phải đến khu giáo vụ làm chút việc, bỏ rơi Hàn lão sư. Trong lòng thật không có bất kỳ áy náy, cơm cũng ăn không tệ, đáng tiếc Hàn lão sư này lại quá ồn ào, nói linh tinh rất nhiều, ta không muốn để ý đến cũng không được, không biết cùng nàng nên nói gì, không để ý đến lại không lễ phép. Hai mươi phút như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cầm chìa khóa trong tay do dự rất lâu, quyết định đi đến văn phòng Cẩn. Cẩn a, ta nhớ nàng nói trong phòng nàng đặt một chậu hoa, là cây tiên nhân cầu… Có vẻ không cần lão sư như ta đi tưới nước a? Có điều là mệnh lệnh của vợ, là nhiệm vụ của chủ nhiệm giao, ta có thể làm thuộc hạ mà thất lẽ, nhưng làm lão công không thể không làm xong việc nha…

Trên đường đi hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng. Buổi trưa giáo vụ lâu không có người nào, lãnh đạo cũng là người, cũng phải ăn cơm, hơn nữa ăn còn nhiều hơn. Cán bộ lãnh đạo bên trong khu này đều đi giải quyết vấn đề no ấm, trong hành lang trống rỗng… Có điều nơi càng nguy hiểm lại là nơi an toàn, ngược lại nơi càng an toàn là nơi nguy hiểm, cẩn thận sẽ đi thuyền được vạn năm a!

Xác định bốn bề yên ắng, mở cửa phòng làm việc Cẩn ra, lập tức đi vào.. Nhẹ nhàng đóng lại… Ai, cuối cùng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm…

Tác giả có lời muốn nói: Trường học nói, bị sốt có thể về nhà.

Ta bị sốt.

Nhưng là trường học lại nói… Có thể kiên trì thì cứ cố gắng hết sức…

omg…