Chương 37: Xin lỗi.

Cuối cùng cũng về nhà.

Quăng balô ở cửa, thay giày xong ngồi ở ghế sofa. Đột nhiên cảm thấy ấm áp, an toàn, ổn định…

Nơi có cảm giác là nhà nhất, chỉ có nơi này.

Chỉ là…

Nhớ tới đã đáp ứng gia gia sẽ đi thăm hắn, đơn giản thu thập một chút, thay quần áo liền lái xe đến nhà gia gia.

Gia gia rất khỏe mạnh, người đã hơn tám mươi tuổi, lưng không cong, đi đứng vững vàng. So với trước đây gia gia càng them yêu thương ta, chỉ là ta không tốt, không ở xa nhau lắm, nhưng cũng lơ là hắn. Gia gia chưa bao giờ oán giận, nhìn thấy ta mua hoa quả đến, một bên oán giận ta xài tiền bậy bạ một bên kêu tiểu bảo mẫu đem rửa sạch rồi gọt cho ta ăn…

Tại sao lần này, nhìn thấy gia gia lại cảm thấy trong lòng đặc biệt khổ sở.

Là bởi vì, ta lại sắp không hiểu chuyện sao?

"Gia!" Ta đem trái chuối đã lột vỏ phóng tới tay gia gia, "Ngươi ăn đi!" Ta là người kỳ quái, nói cỡ nào buồn nôn với Cẩn cũng sẽ không đỏ mặt, thế nhưng ở bên cạnh gia gia của mình, mãi mãi ngượng ngùng biểu đạt nỗi nhớ của chính mình.

"Hảo!"

Ta nhớ gia gia rất thích ăn chuối tiêu, trước đây trong nhà đều mua chuối, bà nội luôn nói, gia gia là lão hầu tử, ta là tiểu hầu tử…

Ở bên người gia gia nãi nãi làm tiểu hầu tử, đúng là một chuyện rất hạnh phúc.

"Chuyến đi Tây An này như thế nào?" Gia gia một bên ăn, một bên hỏi ta.

"Rất tốt!" Ta cười đáp.

"Cha mẹ nàng nhìn thấy các ngươi trở về sẽ rất vui vẻ đi!"

“Ân! Đúng vậy!"

Trong lòng mơ hồ có chút cảm giác khó chịu, quên đi, không cần nói, nói rồi, thì có ích lợi gì đâu?

Trong phòng đồng hồ cũ kêu tích tắc tích tắc, là đồ cổ dùng để trang trí, từ lúc ta bắt có ghi nhớ sự việc đã được đặt ở đó. Nhìn khắp nơi, trong nhà không có thay đổi gì.

"Ngày nọ ta đi dạo, nhìn thấy một cái hồ lô, liền mua một cái cho người, ở trên bàn trong phòng của ngươi đấy, đi xem một chút đi!" Gia gia chỉ chỉ cửa phòng, đó là gian phòng ta đã ở trong đấy rất lâu —— nhưng cũng là căn phòng rất lâu rồi ta không có ở qua.

Đẩy cửa vào, trên bàn, bức ảnh nãi nãi đang mỉm cười. Bên cạnh, một hồ lô nho nhỏ, mặt trước buộc một dây thừng màu đỏ, rất ưa nhìn. Cầm lấy mà lắc lắc, còn có tiếng vang.

"Lúc ta còn nhỏ, hồ lô này rất lớn nha!" Gia gia đi tới, vừa nói, vừa đưa tay ước lượng, "Bổ ra từ chính giữa, sau đó làm bầu nước…" Nói, gia gia nở nụ cười, ngữ điệu kia quen thuộc, dáng vẻ giống như hắn kể "Tiểu binh trương dát" [1] cho ta lúc nhỏ.

Gia gia, gia gia lúc ấy mặc quân trang gầm đến gầm đi, làm sao bây giờ đã lão cơ chứ?

Ánh mắt rơi vào nãi nãi trong bức ảnh, nhẹ nhàng dùng tay lau chùi, một điểm bụi bặm đều không có, người ra đi, để ta lưu lại tiếc nuối cả đời. Hiện tại đây? Ta có chút sợ hãi.

Lựa chọn, thật là khó.

Bất tri bất giác, ta rơi lệ. Nếu như không phải đột nhiên gia gia tiến lên vỗ vãi ta, chính mình thậm chí cũng không phát hiện.

"Làm sao vậy?" Thanh âm gia gia có chút lo lắng, ta tình nguyện hắn như trước mà rống ta —— "Phải biết kiềm nén, không được khóc." —— cũng không muốn hắn như bây giờ.

"Làm sao thế? Có phải là đã xảy ra chuyện gì?" Gia gia lấy khăn tay từ trong túi ra. Khăn tay gấp vuông vức, là thói quen của gia gia, những người luôn luôn mang khăn tay trong mình, đã rất hiếm thấy.

Người của Chu gia, khăng khăng không thay đổi thói quen, có thể, do ảnh hưởng của gia gia.

"Gia!"

"Hả?"

"Ta chuẩn bị nghỉ việc!" Không dùng khăn tay gia gia, mà dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, lau xong rồi, liền giấu đi sự thật mình đã khóc.

"Nghỉ việc?" Gia gia suy nghĩ một chút, "Có phải là công tác không thoải mái a?"

Ta lắc lắc đầu.

"Lãnh đạo đối với ngươi không tốt?"

"Không, rất tốt!"

"Đồng sự không hợp?"

"Không phải, đều không phải, ta không muốn làm nữa!" Ta vẫn như khi còn bé, cái gì cũng đều không thích giải thích. Cho dù biết người ta hỏi ta cũng là xuất phát từ quan tâm.

"Ai…" Gia gia thở dài, đứng ở nơi đó, "Không muốn làm thì không làm, không có chuyện gì, không phải đại sự, không khóc!"

Ta còn có thể nói cái gì?

"Ngươi muốn làm gì đây?"

"Ta… Ta định thi nghiên cứu sinh!"

"Thi nghiên nha, tốt lắm nha!" Gia gia lập tức hài lòng, gia gia yêu thích ta đi học, hắn luôn nói chính mình ít học, rất đáng tiếc.

"Ân, sắp sửa báo danh đây!"

"Chuẩn bị thi gì nhỉ? Có cần ta tìm người giúp không?" Gia gia hỏi.

"Ta, ta nghĩ về Tây An!"

Gia gia trầm mặc, ta đoán, gia gia đã đoán được cái gì.

"Tiểu Minh nha!" Gia gia sờ sờ đầu ta, "Gia gia lớn tuổi rồi!"

"Ân!" Nguyên bản khóe mắt lau khô lại ướŧ áŧ.

"Có thể không đi xa như vậy hay không, ở gần gia gia không tốt sao? Hoặc là, Bắc Kinh không tốt sao?"

Một chữ “không”, ta không nói ra được, ta cảm giác được mình như bị chém ngàn đao…

"Vẫn là Tây An quen thuộc đi! Ngươi muốn thì cứ đi!" Gia gia vỗ vỗ vai của ta.

Gia gia xoay người đi ra phòng khách, ta không dám quay đầu lại, ta sợ nhìn thấy bóng lưng đã lão của gia gia. Một hồi sau, tiếng bước chân của gia gia ngưng lại.

"Niệm thư! Hảo hảo niệm thư! Tôn nữ của ta, không sai được!"

Nước mắt chảy xuống ràn rụa, chảy xuống khung ảnh trong tay, cũng chảy trong lòng ta.

Gia gia, nãi nãi, xin lỗi!

[1] Tiểu bình trương dát: Hình như là tên một bộ phim, mình không biết phim nói về gì, chỉ biết phim này hình như lâu lắm rồi, cũng không biết tựa tiếng việt. Đây là tên tiếng hoa của nó 小兵张嘎.