Chương 36: Viết lại.

Đứng dưới lầu nhà Đỗ bá bá, Cẩn đã chờ ở nơi đó, a di đứng bên cạnh Cẩn, hai người đang trò chuyện về cái gì đó. Nhìn thấy ta, a di vẫn có vẻ không được tự nhiên lắm.

"Máy bay cất cánh lúc mấy giờ?" Cẩn hỏi.

"Hơn 7 giờ!"

A di lấy điện thoại nhìn một chút, "Vậy các ngươi đi thôi, đến sân bay sớm một chút sẽ tốt hơn!" A di trong lời là kêu chúng ta đi, nhưng nhìn Cẩn luyến tiếc không rời, một lần trở về, chỉ ở hai, ba ngày, thật là có chút tiếc nuối.

"Không vội! Đã thu xếp ổn thỏa, sẽ không có sơ suất!" Ta tiếp nhận hành lý từ trong tay Cẩn, mở ra, bên trong hai lớp, lễ vật mang từ Hồ Nam cho Đỗ bá bá và a di vẫn còn đặt ở đây… Ai, tiểu tức phụ hồ đồ nha, biết nàng sẽ quên lấy ra.

Nhìn lễ vật được lấy ra, Cẩn không khỏi nở nụ cười. Đưa cho Cẩn, đem túi hành lý kéo lại, đeo lên trên vai.

"Mẹ, đem cho ngươi với ba, suýt chút nữa quên!" Cẩn cười nói.

A di tiếp nhận, cầm ở trong tay nhìn một chút, "Ai, ngươi nha! Người đều đã lớn như vậy!"

"A, đây là ta thêm vào, có thể nàng không tìm được, không cần trách nàng!" Nhìn thấy a di nói Cẩn vậy, ta lập tức đem lời nhận lấy.

A di nhìn ta, bỗng nhiên vươn tay ra, đem ba lô trên vai phải của ta chỉnh lại cho đúng."Nặng sao?"

"Không nặng!"

"Các ngươi cố gắng sống cho tốt cuộc sống của chính mình!" A di nhìn ta, nói một cách ý vị thâm trường.

"Ân, a di ngươi bảo trọng."

Xoay người rời đi.

Ngày tháng của chúng ta, tháng ngày của các ngươi, phân ra được sao? Đem chia cắt bỏ đi thì sinh ra kết quả xấu hay sao? Nếu như thế, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy…

Cẩn mệt mỏi.

Đem ghế tựa hạ thấp, Cẩn hơi lim dim mắt, không nói một lời. Vỏn vẹn ba ngày hai đêm, vành mắt nàng đã đen lại. Lúc nói chuyện với a di ở dưới lầu nàng đã khóc, trên gương mặt ngờ ngợ còn có nước mắt. Lấy khăn ướt, suy nghĩ lại thả trở vào. Thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, để nàng hảo hảo ngủ một hồi đi.

Nhi tử một bên uống Coca, một bên chơi PSP, khi thì lại nhìn ngoài cửa sổ. Xem vẻ mặt hắn, lại khôi phục trạng thái tiểu hài tử vô tâm vô phế, hắn biết, đã về nhà. Không có ồn ào, không có phân tranh, trong gia đình của chúng ta, chỉ có sinh hoạt của ba người.

Nhà, lần này, còn phải chờ bao lâu mới về đến nhà đây?

Không muốn suy nghĩ, mấy ngày nay, ta đã nghĩ quá nhiều. Từ trong túi lấy ra quyển sách, lúc trên máy bay xem để gϊếŧ thời gian.

Lật vài trang, bỗng cảm thấy Cẩn ngồi dậy, dụi dụi con mắt, dựa vào bên cạnh ta.

"Dậy rồi sao?"

"Không có ngủ, nhắm mắt một chút!"

Cẩn cầm lấy nước suối trên khay nhỏ uống một hớp, quay đầu hỏi ta.

"Sắp đến rồi đi…"

"Còn sớm, còn chưa đến Bắc Kinh!"

"Làm sao ngươi biết?"

Ta cười đem sách khép lại, "Ngốc dạng, chúng ta ở Bắc Kinh sẽ đổi chuyến bay, ngươi đổi rồi sao?"

Cẩn suy nghĩ một chút, gật gật đầu, chợt lại lắc đầu.

"Ai u, ta hiện tại mới phát hiện, ngươi thật là một nữ nhân hồ đồ! Lễ vật có thể quên lấy ra, sốt ruột cũng có thể gài nút áo sai, ai… Trước khi lên máy bay ta nên kiểm tra, xem ngươi có để quên món đồ gì không!"

"Đánh rơi rồi!"

"Cái gì vậy?"

“Ví tiền nha!" Cẩn cười, "Quên mang ví tiền, không có nơi để đi, chỉ có thể ở khắp thế giới mà ngốc đi…"

Ngất… Hóa ra hai người này đều đủ hồ đồ, kẻ tám lạng người nửa cân… Ai cũng đừng chê cười!

"Đọc sách gì vậy?" Tầm mắt Cẩn lạc đến quyển sách trên tay ta.

"Hồng Lâu Mộng!"

"U, ghê gớm nha!"

"Ngươi đây là khinh bỉ, châm biếm ta sao?"

"Đều không phải, không có ý gì nha…" Cẩn lấy sách trong tay ta cầm lấy, ở trong tay lật qua lật lại."Ngươi tin có kiếp trước kiếp sau không?"

"Tin!"

"Vậy ngươi cảm thấy, ngươi kiếp trước là cái gì?"

"Là cái tráp!"

"Vậy còn ta?"

"Viên ngọc!"

"Chu Minh!" Cẩn lập tức nhéo mặt ta.

"Làm sao vậy?" Làm ta giật cả mình…

"Cái gì mà, một 'cái hộp', một 'con heo' …" [1]

Ta ngất… Cái gì cùng cái gì đây?

"Lấy gùi bỏ ngọc [2] biết không?" Ta nắm lấy tay Cẩn mà nói.

"Ồ…" Thả ra, ai, lần này nhéo sai nha… Một chút phí tổn thất đều không có.

"Nguyên lai ý tứ của từ này là mua lợn nái già còn hơn mua nghé, cũng tốt, vật đổi vật cùng giá trị, ngữ văn lão sư, ngươi thật sự rất có tài nha!"

Cẩn nhìn ta một cái, cười."Tại sao nói mình là cái hộp vậy?"

"Bởi vì ta yêu thích thu thập nha, cái gì cũng lưu lại, vì lẽ đó nên có lẽ kiếp trước ta là cái hộp lớn, nói ‘cái tráp’ còn không có thỏa đáng, ta không tinh mỹ, rất thực dụng a!"

"Vậy ta đây?"

"Ngươi là viên ngọc bị ta lưu giữ!"

"Ngươi mới là trư!" Cẩn đối với cái cách phát âm từ “châu” này luôn canh cánh trong lòng.

Ngất… Được rồi, ngươi nói là cái gì thì chính là cái đó… Ta ngược lại cũng muốn ngươi là trư…

"Nha, Chu Minh, ta nghĩ tới một chuyện, nhớ đến ta vừa bực mình vừa buồn cười."

"Cái gì nhỉ?”

"Ngươi có nhớ hay không hồi cao nhất ta mở rộng kiến thức cho các ngươi, có một phần là trích từ Hồng Lâu Mộng!"

"Há, biết rồi!" Thời cấp ba những việc ta làm ngươi vừa bực mình vừa buồn cười không ít.

“Cốt truyện chính của Hồng Lâu Mộng là gì nhỉ?"

"Lâm Đại Ngọc nhờn láo tự sát!" Ta mô phỏng theo ngữ khí hồi cao trung khi trả lời câu hỏi.

"Còn dám nói thế!"

"Ai ai ai, Đỗ lão sư, vấn đề này của ngươi ở Hồng học có tranh luận, ngươi không thể phiếm diện mà cho học sinh một cái đáp án làm tiêu chuẩn, như vậy là không nghiêm cẩn…"

Nói xong, chúng ta đều nở nụ cười, mỗi một chuyện ở cao trung, nguyên lai chúng ta đều nhớ rõ ràng như vậy.

"Chung quy là bi kịch!" Cẩn vuốt nhẹ bìa sách mà nói.

"Ta thích bi kịch nha, đặc biệt là Quỳnh Dao nãi nhãi nha, nam chết, nữ điên rồi hài tử thả trôi sông… Ai… Thật lợi hại, bi kịch cuộc sống cũng làm cho cả nhà lên diễn, người khác thì xem chuyện vui!"

"Nói cái gì đó?" Ta nói huyên thuyên một lúc lâu, trong nhất thời Cẩn không phản ứng lại.

"Làm sao, ngươi không thích bi kịch?"

Cẩn nhìn ta một cái, lắc lắc đầu.

"Tốt lắm, sau này viết lại, viết Hồng Lâu thành đại đoàn viên."

Cẩn trừng ta một chút, khẽ mỉm cười, nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới ta.

"Thật sự, không lừa ngươi!"

"Ngươi nằm mơ đi!"

"Ai, ta thực sự chính là nằm mơ, mơ xong một giấc rồi, từ bây giờ, Hồng Lâu chính là đại đoàn viên!"

"Ngươi mơ xong rồi? Cảnh đẹp rực rỡ không cần hầu tử diễn trò!"

Ngất… Bản lĩnh biện luận của tức phụ thực mạnh mẽ nha.

"Ta nói thật đây, sau này, chỉ cần là bi kịch ngươi không thích, ta đều đổi nó thành đại đoàn viên! Ta chỉ muốn làm ngươi vui vẻ, chỉ cần ngươi hài lòng, dù cho làm chuyện gì có chút hoang đường, ta đều không ngại!"

Cẩn nhìn ta, không nói ra lời. Hồi lâu, mới thở một cái thật dài, tựa ở trên vai ta.

Bị ta làm cảm động?

Ta còn cảm thấy lời nói này từ đầu đến cuối một điểm tài hoa cũng đều không có… Vậy mà cũng đem tức phụ đại nhân cảm động đến rối tinh rối mù…

[1] Từ “Châu” và “Trư” đọc cùng âm, cho nên Cẩn lại nghĩ Minh gọi Cẩn là heo =))

[2] Nguyên văn là Mãi độc hoàn châu. Tích kể rằng, người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng.